Giọng Cố Phương Yến trầm lạnh, ngữ khí lại hơi có vẻ bất đắc dĩ, cùng với một chút cảm xúc khó có thể đặt tên.

Nhưng nội dung lời nói lại rất lay động lòng người.

Ngón tay Tạ Phỉ rời khỏi cái nút sắp được ấn xuống trên màn hình. Cậu ngẩng đầu lên, đầy mặt là sự kinh ngạc và không dám tin:

“Ý cậu là cậu muốn thu nhận cả tớ và mèo li hoa sao?”

“Cậu cho mèo ăn.” Cố Phương Yến rũ mắt, cằm khẽ nhếch, chỉ chỉ balo mèo trên lưng Tạ Phỉ.

“Cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn anh Cố!” Tạ Phỉ xốc cặp sách lên vai, chắp tay trước ngực vái Cố Phương Yến một cái.

Cũng không phải là lần đầu tiên tới nhà Cố Phương Yến, Tạ Phỉ không có chút gánh nặng tâm lý nào. Hơn nữa, lần trước cậu uống say mà Cố Phương Yến cũng đâu có làm gì cậu. Điều này đủ để chứng minh người kia đích thực là thần tiên hạ phàm, không có một chút h@m muốn cá nhân nào.

Sau đó, Tạ Phỉ lại nói: “Vậy tối nay để mèo ngủ với tớ đi? Như vậy chắc chắn nó sẽ không quấy rầy tới giấc ngủ của cậu.”

“Tự nó ngủ ở phòng khác.” Cố Phương Yến nói, ngữ khí lạnh lùng trước sau như một. Nói xong hắn cất bước đi về phía tiểu khu phía trước.

“Cậu nghiêm khắc quá đi à.” Tạ Phỉ cười lẩm bẩm một câu, nhanh chân đuổi theo.

Ánh chiều tà đã nhạt xuống, hoàng hôn và bóng đêm đan chéo nhau ở đường chân trời, men theo ánh đèn đường mới sáng lên.

Mèo nhỏ trong balo đựng mèo vẫn luôn kêu không ngừng, giọng hơi run run, lộ ra sự bất an nồng đậm. Tạ Phỉ sợ Cố Phương Yến thấy phiền toái, giải thích cho hắn là mèo đều như vậy, bình thường chạy loạn khắp nơi nhưng nếu bỏ chúng vào trong túi, mang ra khỏi nhà sẽ như thể đang muốn lấy mạng chúng.

Cố Phương Yến nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Balo đựng mèo mà Tạ Phỉ chọn là balo phi hành gia, phần thân có miếng nhựa trong suốt lồi ra, mèo nhỏ ngửa cổ muốn bò lên trên, nhưng nó quá nhỏ quá lùn, khó khăn lắm mới lộ được cái lỗ tai. Dư quang khóe mắt Cố Phương Yến thoáng nhìn qua, cố tình bước chậm lại. Nhìn chằm chằm vài giây xong, hắn giơ tay gõ gõ lên tấm nhựa trong suốt.

Cái tai nhỏ bị dọa sợ lập tức lùi về, cuộn tròn một góc trong balo, chỉ có mấy sợi lông lộ ra từ lỗ thông hơi mới chứng minh được sự tồn tại của nó.

“Cậu làm cái gì đó.” Tạ Phỉ nhạy bén quay đầu.

“Có mấy cái lá rụng lên.” Cố Phương Yến thản nhiên buông tay, tiến lên một bước, sóng vai cùng Tạ Phỉ, “Ăn tối chưa?”

Tạ Phỉ “A” một tiếng, sau đó trả lời “Chưa ăn.”

“Muốn ăn gì?” Cố Phương Yến hỏi.

Tạ Phỉ suy tư một lúc, dạo này đang là mùa cua, vì thế cậu nêu ra một chuỗi tên món ăn: “Cà ri cua, cua xào sốt cay, lòng đỏ trứng cua…”

Khuôn mặt Cố Phương Yến cứng ngắc: “Cua của cả hồ đều bị cậu ăn sạch.”

“Tại vì tớ đã thèm mấy ngày nay rồi, đừng nói cả hồ cua, cho dù vớt cả con sông cua cho tớ, tớ cũng sẽ ăn sạch.” Tạ Phỉ kéo dài giọng, mở di động vào app, chọn quán mà cậu hay ăn, “Tớ đặt cơm tối, cậu có ăn không?”

“Tùy cậu.” Cố Phương Yến xách balo mèo giùm Tạ Phỉ để cậu tiện cầm điện thoại.

Vị trí của hai người lại thay đổi một chút, Tạ Phỉ đi phía sau Cố Phương Yến, cúi đầu chọn món trên thực đơn, thi thoảng hỏi một câu cậu có ăn cái này không, chẳng thèm nhìn đường, phảng phất như thể cậu là cái đuôi của hắn.

Chờ đến lúc lên lầu tiểu khu, Tạ Phỉ mắc bệnh khó lựa chọn lúc này mới đặt xong bữa tối.

Sau đó phải chọn nơi để ổ và chậu cát cho mèo. Chậu cát mèo nằm ở gần nhà vệ sinh, tiện xử lý, còn ổ mèo…

Tạ Phỉ nhìn cách bày biện của căn phòng. Nơi này thuộc phong cách lạnh lùng. Mỗi đồ dùng cũng mang kiểu cách lạnh như băng, đồ kim loại và pha lê rất nhiều. Giờ đặt ổ mèo hình hoa hướng dương trong tay cậu vào chỗ nào cũng đều có cảm giác không phù hợp.

“Anh Cố.” Tạ Phỉ đứng dưới đèn trần huỳnh quang, mờ mịt gọi Cố Phương Yến một tiếng.

Tiếng đáp lại truyền đến từ trong bếp hòa cùng tiếng ấm đun nước bằng điện, Cố Phương Yến hơi nâng âm cuối ứng giọng Tạ Phỉ “Ừ.”

Tạ Phỉ nhìn về phía bếp: “Ổ của Trung Thu đặt ở nơi nào được?”

Cố Phương Yến: “Trung Thu?”

“Tên của nó đó, tớ vừa mới đặt.” Tạ Phỉ cười nói,”Có phải rất hợp với hòa cảnh ngày hôm nay không?”

Nhưng Cố Phương Yến lại chẳng có đánh giá gì với cái tên này, lời nói không mặn không nhạt: “Cậu bày ổ cho nó, nó sẽ chịu qua ngủ sao?”

… đây quả thực là một câu khảo vấn linh hồn.

Tạ Phỉ hoảng hốt tại chỗ, dựa vào kinh nghiệm nuôi mèo trước kia của cậu, mèo sẽ xem bất kỳ chỗ nào trở thành ổ của mình, ngoại trừ chỗ được đặt riêng cho nó.

Nếu đây là nhà Tạ Phỉ, cậu nhất định sẽ để Trung Thu tùy ý chọn chỗ ngủ, nhưng đây là nhà Cố Phương Yến

Tạ Phỉ rất khó xử. Đúng lúc này, tiếng Cố Phương Yến truyền đến thêm lần nữa: “Có thể đặt ở cửa sổ sát đất bên cạnh ban công.”

“Vậy lúc cậu đi ra đi vào đừng dẫm phải nha.” Tạ Phỉ ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp.

Trung Thu rất dính Tạ Phỉ. Rõ ràng ngay cả đi cũng chưa đi được thành thạo, lại còn cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, lảo đảo theo sau chân cậu. Còn hay ngã phịch xuống sàn một cái, làm Tạ Phỉ nhịn không được cười phì.

Tạ Phỉ đặt ổ mèo hoa hướng dương dựa vào cửa sổ sát đất, sau đó xách mèo nhỏ đang ngã thành hình chữ X vào trong ổ, nhỏ giọng nói với nó: “Từ giờ mày phải ngủ ở cái ổ này nha, đến giờ thì tự giác dậy, có nghe không?”

Sau đó chỉ vào bếp:

“Kia là chủ nhà tạm thời của mày á, ngàn vạn lần không được chọc người ta, biết chưa?”

Li hoa nhỏ mở to đôi mắt màu lục phỉ thúy, meow một tiếng, cúi đầu gặm món đồ chơi hình cá mặn trong ổ.

Tạ Phỉ xoa xoa đầu nó, đứng dậy duỗi người.

Lần trước được Cố Phương Yến thu nhận một đêm, cậu đã hoàn toàn mất ý thức, sáng sớm lại phải vội tới trường, chưa kịp đánh giá cẩn thận nơi này.

Căn hộ này, hai phòng ngủ một phòng khách cùng ban công, vô cùng rộng. Thậm chí nếu chỉ ở một mình sẽ có vẻ quạnh quẽ. Hướng của ban công khá tốt, đứng ở trong nhìn ra có thể nhìn thấy hơn nửa khu trung tâm thành phố.

Màn đêm trước mặt, bất kể là nhà cao tầng hay là thấp dưới mặt đất đều mở các màu đèn, ánh sáng đủ loại rực rỡ chói mắt đan chéo nhau hội tụ thành một dải, làm lóa mắt người xem. Nhưng nơi này vẫn duy trì khoảng cách với khu trung tâm, không hề bị nhiễm ồn ào náo động quấy nhiễu của phố xá sầm uất. Ở đây còn được xanh hóa đúng chỗ, ngay cả tiếng còi xe cũng ít.

Tạ Phỉ ghé vào lan can trên ban công, nhìn hải đăng xa xa dưới màn đêm, nhìn người đi đường qua lại, có ảo giác dường như đã trải qua mấy đời.

Rè rè –

Đột nhiên, di động rung liên tục, Tạ Phỉ cầm lên nhìn thì thấy là Bùi Tinh Nguyên gọi đến.

“Alo.” Tạ Phỉ nhấn nghe.

“Đang ở đâu để anh qua đón?” Giọng nói mang theo ý cười của Bùi Tinh Nguyên truyền đến qua ống nghe, tiếng động bên ngoài hơi ồn, giống như đang có sự kiện gì đó.

“Còn anh ở đâu?” Tạ Phỉ hỏi.

Bùi Tinh Nguyên nói anh đang ở trường mình, Tạ Phỉ tính khoảng cách, nhịn không được chế giễu: “Em ở gần trường. Anh lái xe từ làng đại học tới tận Nhất Trung đón em, sau đó quay đầu trở về, có khác gì đang dạo chơi cả thành phố không?”

“Nói chính xác phải là dạo chơi cao tốc nội hoàn.” Bùi Tinh Nguyên sửa đúng cậu.

“… Khỏi đi, em không có hứng thú với chuyện này.” Khóe mắt Tạ Phỉ cong cong.

“Lễ Trung Thu, em không muốn cùng anh trai sum vầy hả?” Bùi Tinh Nguyên hỏi ở đầu kia, sau đó đổi giọng bảo đảm: “Yên tâm, sáng mai không để em đến trễ đâu, đúng 6 giờ sẽ gọi em dậy.”

“6 giờ dậy, anh làm như vậy có khác gì muốn em chết đâu?” Tạ Phỉ trợn trắng mắt, “Tạm biệt anh bạn!”

Bùi Tinh Nguyên yên tĩnh một lát, lúc mở miệng giọng có chút hạ xuống: “Không đón Trung thu cùng anh thật hả?”

“Không được, anh tự chơi ở trường đi.” Tạ Phỉ cự tuyệt.

“Được rồi.”

Bỏ xuống đề tài này, hai người lại nói qua chuyện khác. Nói nói cười cười mất hơn mười phút, Tạ Phỉ mới cúp điện thoại. Quay người lại, cậu thấy Cố Phương Yến tựa vào cửa sổ sát đất, dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía cậu.

Ánh mắt Cố Phương Yến có hơi nhạt, đôi mắt màu hổ phách, khi có ánh sáng chiếu vào sẽ phá lệ trong trẻo.

Nhưng lúc này, hắn đứng dưới góc giao giữa bóng tối và ánh sáng. Quanh người hắn bị ánh sáng trong phòng khách hắt lên sáng thành một đường, mà nửa bước phía trước lại là bóng đêm dày đặc.

Hắn nhìn Tạ Phỉ, ngũ quan và hình dáng khuôn mặt đều biến mất trong bóng tối, con ngươi thâm thúy sâu thẳm, chỉ có chút ánh sáng lập lòe vô cùng yếu ớt.

Gió thu bay lên từ dưới nền đất, mang theo ẩm ướt đặc trưng của thành phố Lâm Giang.

Ngoài ban công không có điều hòa, Tạ Phỉ đứng ở đây một lúc đã thấy nóng, tuy rằng chưa đến mức toát mồ hôi. Nhưng đến khi bị Cố Phương Yến nhìn như vậy, sau lưng cậu lại có chút lạnh.

“Làm sao thế?” Tạ Phỉ cất di động đi, tiến về phía trước hai bước, thăm dò, “Chẳng lẽ Trung Thu gây chuyện gì sao?”

“Không có, đồ ăn tới rồi, lại ăn.” Cố Phương Yến rời mắt, sau khi nói xong thì trở lại phòng khách sáng ngời, đi thẳng về phí bàn ăn.

Những âm u lạnh lẽo trên người hắn dường như đã biến mất không thấy tăm hơi. Toàn bộ quá trình xảy ra quá nhanh, đến mức làm Tạ Phỉ còn cho rằng đây là ảo giác của cậu.

Tạ Phỉ đứng tại chỗ cân nhắc một lúc, tự bảo bản thân tại vì từ xưa đến nay thiên tính của Alpha là canh giữ địa bàn, giờ lại bị một con mèo xa lạ tới xâm chiếm nên mới như vậy.

Cậu theo sau hắn ngồii xuống bàn ăn.

Trên bàn phần lớn là hải sản, đầy đủ cả tôm cua cá. “Mèo nhỏ xa lạ” Trung Thu bị mùi hương hấp dẫn lại, nhưng bởi vì còn quá bé, không có sức bật, ngay cả ghế dựa cũng không nhảy lên được, càng đừng nói đến việc nhảy lên bàn ăn.

Tạ Phỉ cong lưng, định đặt nó lên đùi, lại bị Cố Phương Yến giành trước một bước. Hắn túm lấy phần da sau cổ mèo ném nó lại cạnh bát thức ăn cho mèo.

“Nếu đã nuôi mèo làm thú cưng, phải dạy cho nó thói quen tốt.” Cố Phương Yến trở lại bàn, mặt không cảm xúc nói với Tạ Phỉ.

“Cậu thật sự quá là nghiêm khắc.”

Tạ Phỉ múc muỗng cà ri cua vào bát mình, lẩm bẩm, “Nó đang còn nhỏ như vậy.”

“Dạy dỗ phải dạy từ nhỏ.”

“…”

Bất đồng quan điểm, Tạ Phỉ không muốn nói chuyện với Cố Phương Yến nữa, cúi đầu chuyên tâm ăn.

Không có chuyện ăn tôm cua sẽ không phiền toái. Một Tạ Phỉ chỉ có hai tay, không chỉ phải đối phó với chuyện muốn ăn ba món cua khác vị, còn phải “giao lưu” với tôm hùm đất nữa. Không phải ‘gấp gáp’ bình thường đâu.

Cố Phương Yến ngồi đối diện cậu, bỏ ra khoảng mười lăm phút, lột hết vỏ tôm hùm đất rồi đẩy qua cho cậu.

“Cậu là nàng tiên ốc sao anh Cố!” Tạ Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu.

“Lo ăn đi.” Cố Phương Yến nhàn nhạt nói.

Nội tâm Tạ Phỉ băn khoăn, tưới nước sốt dưới đáy bát lên trên thịt tôm: “Không đến mức cho tớ hết đâu, tớ một nửa cậu một nửa nha.”

Cố Phương Yến ”Ừ”, tháo bao tay dùng một lần ra, thong thả múc hai chén canh.

Nhưng chuyện làm Tạ Phỉ không ngờ tới là, thiết lập nàng tiên ốc của Cố Phương Yến không duy trì được bao lâu đã đóng băng rồi vỡ nát.

Cậu thích ăn cua hơn là ăn tôm, mới vừa ăn xong hai con, đang định động tay vào con thứ ba thì một bàn tay vươn ra từ phía đối diện, ngang nhiên cướp mất cua của cậu.

Đây chắc chắn không phải là vì Cố Phương Yến muốn lột vỏ cho cậu, tại vì hắn bê cả bát cua về phía mình.

“Nàng tiên ốc nàng thay đổi rồi!” Tạ Phỉ không thể tin nổi ngẩng đầu lên.

“Cua có tính Hàn, dạ dày cậu không tốt, ăn nhiều sẽ đau.” Nàng tiên ốc họ Cố nào đó dùng giọng nhàn nhạt.

Tạ Phỉ vươn tay ước lượng, sau đó cố gắng biện minh: “Nhưng tớ đã gọi nhiều như vậy.”

Cố Phương Yến tựa lưng vào ghế ngồi, mí mắt nhẹ nhếch lên: “Cho nên?”

“Không thể lãng phí!” Tạ Phỉ nhìn chằm chằm người đối diện, còn nói được nghiêm túc lắm.

“Ừ, lãng phí đồ ăn thì không tốt.” Cố Phương Yến gật đầu, tiện đà chuyển tầm mắt, đưa ra một đề nghị: “Vậy cậu nhìn tôi ăn đi.”

Khuôn mặt Tạ Phỉ tỏ vẻ muốn đánh người.

“Mai ăn tiếp.” Cố Phương Yến cười nhẹ một tiếng, hơi nhường một chút.

“Mai không ăn được nữa.” Tạ Phỉ phản bác. Nhưng vừa dứt lời thì liền thấy Cố Phương Yến thu lại nụ cười, ánh nhìn có chút lạnh lùng.

Đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.* Tạ Phỉ dựa ra phía sau, tỏ vẻ chẳng còn thiết tha với điều gì trên đời nói: “… thôi được.”

(*) Bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.

Trên bàn ăn đều là vỏ tôm vỏ cua, chất nhiều như núi. Không được ăn nữa mà lại phải nhìn mấy thứ này thì trong lòng rất khổ sở.Tạ Phỉ thở dài một hơi, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Nhắm mắt làm ngơ với chuyện nên vứt thứ gì, giữ thứ gì, cậu để nhiệm vụ này cho Cố Phương Yến, tự mình vào nhà bếp rửa chén.

Chỉ có hai ba cái khay và bát, Tạ Phỉ không dùng máy rửa chén, trực tiếp dùng tay rửa. Sau khi Cố Phương Yến trở về, đứng bên cạnh Tạ Phỉ, nhận lấy bát sứ cậu đã rửa sạch, lau khô nước rồi úp lên giá.

Màn trời tối đen, trăng tròn treo cao trên đỉnh, chiếu sáng cả mây bay.

Tạ Phỉ cũng không phải là người tham ăn, sau khi bị rời đi sự chú ý cũng không còn oán niệm với Cố Phương Yến và sự chấp nhất với cua đồng nữa. Cậu nhìn xuyên qua cửa kính ngắm cảnh sách bên ngoài. Nhớ đến hôm nay là ngày gì, cậu nhẹ giọng hỏi: “Anh Cố, hôm nay là Trung thu, sao cậu không ở cùng người nhà vậy?”

“Lễ Tết người nhà tôi hầu như đều không trải qua cùng nhau.” Cố Phương Yến thấp giọng trả lời, rót cho Tạ Phỉ một ly trà sữa.

Hồi nãy nấu nước có pha luôn trà, giờ độ ấm đã vừa đủ để uống.

Dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp xong, Tạ Phỉ đá giày quay ra phòng khách.

Mèo nhỏ đã ăn no uống đủ, nó đang nằm trong ổ ngủ say sưa. Tạ Phỉ ngồi xuống trước mặt mèo con, nghe tiếng bước chân Cố Phương Yến đi xa dần, cậu đoán hắn về phòng ngủ. Không lâu sau, lại mở cửa phòng ngủ ra.

“Tối nay cậu có ôn bài không?” Tạ Phỉ quay đầu lại, ngửa mặt hỏi Cố Phương Yến đứng ở bên kia phòng khách.

Hắn đã thay quần áo, mặc một chiếc áo sơ mi đen Tạ Phỉ chưa thấy bao giờ. Kích cỡ vô cùng vừa với hắn, vạt áo trước bị ngực căng da vừa vặn. Không quá mức vạm vỡ nhưng cũng không phải gầy guộc. Hắn không cài khuy áo đầu tiên, thỉnh thoảng có thể thấy thoáng qua hình dạng xương quai xanh.

Màu áo cực kỳ phù hợp với làn xa trắng của hắn, như là ma cà rồng đi ra từ lâu đài cổ trong rừng rậm vậy. Vừa có chút cấm dục lại lãnh đạm.

“Không cần.” Cố Phương Yến cài lại khuy tay áo, không nhanh không chậm đáp Tạ Phỉ.

Đến cả giọng nói cũng êm tai, đã thấp lại còn trầm, lạnh lùng trong trẻo, giống như vò rượu bỏ thêm đá.

Alpha đáng chết này. Thế mà lại tỏ ra quyến rũ ngay lúc này.

Tạ Phỉ hạ mắt, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, giơ di động lên nói với Cố Phương Yến: “Vậy cậu có muốn đi xem pháo hoa không? 9 giờ bên bờ sông có tiết mục bắn pháo hoa đó, chúng ta có thể tới công viên Nam Sơn xem.”

Động tác sửa lại ống tay áo của hắn hơi dừng lại, “Ừ.”

“Vậy để tớ gọi xe.” Tạ Phỉ cầm điện thoại click mở app gọi xe.

“Không cần, tài xế đã chờ ở dưới lầu.” Giọng Cố Phương Yến nhàn nhạt.

Tạ Phỉ “hả”, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cố Phương Yến, cảm thấy có gì đó sai sai. “Cậu gọi tài xế nhà cậu qua lúc nào thế?”

“Trước lúc ăn tối.” Cố Phương Yến hất hất cằm về phía cửa, ý bảo Tạ Phỉ đứng dậy ra ngoài.

“Ồ-” Tạ Phỉ bò dậy khỏi mặt đất, dài giọng. “Hóa ra cậu đã sớm định đi xem pháo hoa nha.”

Cố Phương Yến tới huyền quan đổi giày, không tỏ ý kiến gì.

Công viên Nam Sơn là địa điểm nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang. Nó nằm ở giữa sườn núi, cúi đầu là có thể nhìn ngắm cảnh đêm Lâm Giang, ngẩng đầu ngắm trăng, ngắm sao, xem được pháo hoa. Không bị bất cứ công trình kiến trúc nào che tầm mắt.

Đêm nay là Trung thu, người nhiều xe cũng nhiều, căn bản không thể tìm được chỗ để đỗ xe, tài xế nhà họ Cố phải xuống chân núi đỗ xe, chờ Cố Phương Yến và Tạ Phỉ chơi xong rồi sẽ quay lại đón.

Trước cổng công viên bày bán đầy các loại đồ ăn vặt và đồ chơi, trên cỏ thì đầy thảm dã ngoại, chỗ nhìn được đều toàn là người, trên đường còn có con nít đùa giỡn chạy tán loạn. Tạ Phỉ và Cố Phương Yến đều không quá thích trường hợp này, đi dọc theo đường sâu vào bên trong.

Đèn đường không nhiều lắm, cách một đoạn xa mới có một cột đèn, làm trăng tròn trên bầu trời kia phá lệ sáng ngời. Mây bay mềm mại, treo ở dưới cái mâm tròn trắng muốt kia, rũ thật sự thấp, phảng phất như giơ tay là có thể với tới.

Tạ Phỉ ngửa đầu nhìn một lúc, duỗi tay nhón chân kêu lên muốn bắt lấy.

Đổi lấy nhận được nụ cười của người bên cạnh, “Cậu là khỉ sao?”

“Cậu cười quá đáng lắm nha em trai.” Tạ Phỉ thuận thế dùng khuỷu tay chọc Cố Phương Yến một cái. “Khỉ mà muốn bắt mặt trăng chỉ có thể vớt ở trong nước. Cái này của tớ gọi là – ‘tay không hái sao trời’.”

“Hóa ra là tiên thơ.” Cố Phương Yến lập tức sửa miệng.

Tên nhóc Tạ Phỉ này, cho cậu chút màu là lập tức có thể mở phường nhuộm. Nghe thấy lời Cố Phương Yến thì lập tức giả bộ khiêm tốn: “Quá khen quá khen.”

Cậu đi vài bước, nhìn thấy gì đó, bỗng nhiên chạy nhanh lên lấy đà nhảy một cái, hái xuống một bông hoa nở trái mùa, lúc trở về cả người đều đầy mùi hoa quế.

“Cậu nhìn đi, đây là một bông anh đào, thế mà lại nở vào mùa hè.” Tạ Phỉ giơ đóa hoa vừa hái lên trước mặt Cố Phương Yến, “Tớ có lý do để nghi ngờ chỗ này có người đang tu tiên nha.”

“Sao cậu không nghĩ là người ta thử nghiệm trồng một giống mới ở công viên?” Cố Phương Yến trả lời không cảm xúc, “Hoặc là hoa nở trái mùa thôi.”

“Dù sao tớ cũng là tiên thơ mà.” Tạ Phỉ nói được rất nghĩa chính nghiêm từ, sau đó nghiêng đầu cong mắt cười: “Em trai à, tớ tặng đóa hoa đào duy nhất ở công viên Nam Sơn này cho cậu đấy. Nhận lễ đi, đừng có cứng ngắc như vậy, cười một cái cho tớ xem.”

Trăng sáng treo trên đầu, đứng giữa làn gió thu, giọng nói của cậu trong trẻo trơn tru, ngón tay thon gầy còn cầm một bông hoa anh đào hồng phấn. Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp cong thành một vòng cung, đẹp đến mức tựa như hoa nở đêm xuân vậy.

Cố Phương Yến nhìn cậu vài giây, cuối cùng “Ừ” một cái, đưa tay nhận lấy đóa hoa.

Hai người đi dọc theo lối đi một lúc lâu cuối cùng cũng gặp được một đình hóng gió không người. Thế nhưng trên bãi cỏ ở cách đó không xa lại có một nhóm sinh viên đang nằm úp sấp, chơi đùa ồn ào nhốn nháo làm ầm ĩ cả một vùng.

“Cứ dừng ở đây đi.” Tạ Phỉ buông tiếng thở dài.

Ý định ban đầu của hai người là tìm một chỗ không quá ồn ào, nhưng tựa hồ hy vọng này quá xa vời. Công viên Nam sơn xây ở trên núi Nam Sơn, dạo công viên cũng giống như đang leo núi. Đi từ dưới tới chỗ này có mấy lần dẫm phải ổ gà bấp bênh bọn họ cũng không dừng lại, giờ đã khá mỏi chân. Tạ Phỉ nói xong lập tức ngồi xuống, vặn nắp chai nước uống một hơi hết sạch nửa chai.

Cố Phương Yến đứng bên cạnh cậu nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi gật đầu.

Vị trí đình hóng gió này khá tốt, chéo phía đối diện còn có cửa hàng tiện lợi 711, đi thêm một đoạn nữa là điểm dừng của xe ngắm cảnh. Hôm nay là Tết Trung Thu, thời gian phục vụ của xe ngắm cảnh ở đây được kéo dài thêm, lát nữa xem pháo hoa xong bọn họ có thể thuê xe ra ngoài cổng.

Tạ Phỉ nghỉ ngơi một lát trong đình, chợt nhìn thấy người bán kẹo hồ lô đi vào cửa hàng tiện lợi 711. Ngay lập tức, cậu kéo tay áo Cố Phương Yến: “Em trai, có muốn ăn kẹo hồ lô không?”

“Quá ngọt”. Cố Phương Yến nhỏ giọng từ chối.

“Vậy tớ mua một xâu tự ăn”. Tạ Phỉ duỗi người, “Hiện tại mấy giờ rồi?”.

Cố Phương Yến nhìn di động rồi đáp: “Tám giờ năm ba”.

Còn bảy phút nữa mới tới giờ bắn pháo bông, vẫn còn kịp. Tạ Phỉ chạy tới cửa hàng 717 mua kẹo hồ lô, một xâu sơn tra hoa tuyết và một hộp đồ ăn liền Quan Đông.

Mùi hoa quế ở núi này có vẻ rất đậm, mỗi một góc trong bóng đêm đều tràn ngập hương thơm, ngọt ngọt ngấy ngấy làm, thơm đến mức làm say lòng người. Tạ Phỉ ngậm kẹo hồ lô, đi đến trước mặt Cố Phương Yến sau đó đưa hộp đồ ăn kia cho hắn. Cậu hít hít cái mũi không được dễ chịu, nói:

“Cậu có cảm thấy mùi hoa nồng quá không?”

Cố Phương Yến ngẩng đầu: “Vậy đổi chỗ khác?”

“Haizz, thôi, tớ lười đi tiếp”. Tạ Phỉ xua xua tay, ngồi phịch xuống chỗ cũ.

Vài phút cuối lúc chờ pháo bông, điện thoại Tạ Phỉ vang lên, cậu cúi đầu trả lời tin wechat. Ánh trăng trong suốt sáng ngời, chiếu lên cần cổ thon dài của cậu, làn da bị chắn dưới phần đuôi tóc đen nhánh sáng bóng kia thoạt nhìn càng thêm tinh tế nhẵn nhụi.

Dư quang Cố Phương Yến vừa liếc thấy cảnh này, bỗng đáy lòng lại nổi lên một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, làm ngón tay hắn không tự giác mà nắm chặt lại.

Hương hoa quế càng ngày càng nồng, dường như che hết cả mùi vị của đồ ăn.

Tạ Phỉ nhíu mày, đứng dậy tiến về phía trước hai bước, ngửi ngửi khắp phía. Cậu hỏi Cố Phương Yến: “Hình như thật sự có chuyện gì đó không đúng, hoa quế chứ có phải hoa dạ hương đâu, sao lại càng khuya càng thơm thế. Chuyện này không khoa học, liệu có phải có người… “.

Đúng lúc này, có một tiếng hét chói tai phát ra từ bãi cỏ phía trước.

Tạ Phỉ giương mắt nhìn qua, thấy một Omega té ngã, sau đó một Alpha khác lao tới, dường như định làm gì cô gái kia. Khuôn mặt Omega kia đỏ ửng, đúng là đã tiến vào kỳ ph@t tình.

“Nguồn gốc hương thơm tỏa ra chính là từ cô gái kia. Tin tức tố của cô ấy có mùi hoa quế, giờ lại đang là mùa thu, trong công viên có rất nhiều cây quế thế nên ngay từ đầu không ai phát hiện có vấn đề!”. Tốc độ nói của Tạ Phỉ nhanh hơn: “Phá án xong!”.

Trên bãi cỏ hỗn loạn.

Có vẻ bọn họ đang tổ chức hội gặp mặt làm quen, người ở đấy không phải là Omega thì cũng là Alpha.

Nếu Alpha đã đánh dấu Omega của mình rồi thì tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố lúc ph@t tình của Omega khác nữa. Nhưng những Alpha kia chắc chắn là không nằm trong trường hợp này rồi.

Nhóm Omega kia kinh hoàng tránh đi, lý trí lấy thuốc ức chế ra. Nhưng những Alpha kia dường như không mấy ai kháng cự nổi, bắt đầu đỏ mắt tranh đoạt lẫn nhau.

Người qua đường nhìn thấy bèn gọi điện thoại kêu cứu, một vài Alpha đã kết hôn xông đến cứu giúp.

Phản ứng đầu tiên của Cố Phương Yến là dẫn Tạ Phỉ rời khỏi chỗ này. Giữa Omega và Omega vẫn sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Thế nhưng người trước mặt hắn lại nhíu mày lại.

Ánh trăng vẫn trắng muốt, nhưng sắc mặt Tạ Phỉ so với vừa nãy còn trắng hơn, lộ ra chút vị thê lương.

“Tạ Phỉ?”. Dự cảm nào đó trong lòng Cố Phương Yến nhảy lên, hắn đưa tay chạm vào đầu vai cậu.

Tạ Phỉ giống như bị điện giật, lùi về phía sau mấy bước.

Đáy mắt cậu nổi lên một tầng hơi nước, thứ gì đó trong cơ thể cậu đang cháy rực đến mức sắp nổ tung. Cảm giác đó lan từ xương cụt ra khắp toàn thân Tạ Phỉ, không chỉ có hai má, ngay cả lỗ tai cậu cũng đỏ bừng lên theo.

“Hình như tớ cũng bị ảnh hưởng rồi…”. Tạ Phỉ lẩm bẩm, nhưng chưa dứt lời người đã mềm nhũn.

Bịch-

Xâu sơn tra hoa tuyết rớt khỏi tay, lớp đường trắng bao quanh quả sơn tra nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nước bên trong hộp đồ ăn Quan Đông cũng sánh ra ngoài, vị ngọt không cay rơi đầy đất.

Cố Phương Yến nhanh chân tiến lên, đỡ lấy Tạ Phỉ đang nghiêng nghiêng ngả ngả ôm vào lòng.Hu hu mấy chương gần đây dài quá, tôi lết…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play