Lên trực thăng Trần Thành Đạt lệnh cho người đưa anh và tiểu Băng về biệt thự của anh trên núi.

Nhìn khuôn mặt sát khí của anh tiểu Băng im lặng không dám nói gì hết, đợi khi nào anh mở miệng ra rồi tính.

Đến nơi anh không nói một tiếng nào nắm tay tiểu Băng đi thẳng lên phòng, vừa bước vào trong phòng anh xoay người khoá trái cửa lại.

Tiểu Băng sợ hãi lùi lại phía sau, anh thì tiến tới người tiến người lui, cho đến khi chân tiểu Băng chạm vào giường thì cô lên tiếng:

- Anh hai, sao anh đem em về đây?

- Bởi vì em không được kết hôn với tên đó.

- Vì sao chứ?

- Vì em chỉ có thể làm vợ anh mà thôi.

Dứt lời Trần Thành Đạt tiến tới cúi xuống hôn lên môi cô, tay ôm lấy eo cô kéo sát lại.

Tiểu Băng bất ngờ với câu nói của anh, mở to mắt ra nhìn anh. Anh hôn cô như muốn chút giận vì sao cô lại ngốc như thế, xong rồi anh nhỏ giọng nói vào tai cô:

- Tại sao em không nói với anh?

Tiểu Băng nghĩ là anh nói đến chuyện đám cưới, cô trả lời:

- Em thấy anh đi làm ở nước ngoài nên em không muốn phiền anh, em nghĩ khi anh về biết cũng được.

Trần Thành Đạt lắc đầu cúi xuống hôn lên môi cô một cái nói:

- Tại sao bao nhiêu năm qua em không nói với anh là em thích anh?

Lúc này tiểu Băng bất ngờ thêm một lần nữa, cô hỏi:

- Anh…sao anh biết được… em…

- Bởi vì anh đã đọc cái này.

Anh lấy trong áo ra cuốn “Nhật ký” của tiểu Băng đưa đến trước mặt cô, tiểu Băng xấu hổ vì biết anh đã xem nó rồi cô nói:

- Em xin lỗi, em không muốn phá hoại hạnh phúc của anh hai.

- Động lực nào giúp em suy nghĩ là anh yêu Tuệ Nhiên vậy?

- Bởi vì khi anh 20 tuổi anh đã tỏ tình với chị ấy.

- Em có biết em ấy là ai không?

Tiểu Băng lắc đầu, anh để cuốn “Nhật ký” lên bàn và ôm cô vào lòng nói:

- Cô ấy là vợ hợp pháp của Quang Đạt,

- Hả? Thật… thật sao? Vậy cái người mà anh ba đi Mỹ tìm là chị ấy.

- Ừm.

- Vậy em…

- Em sẽ là vợ của anh.

- Anh… anh nói bậy gì vậy?

- Chứ em nghĩ xem có ai đi quan hệ với em gái mình không? Anh chỉ làm chuyện đó với vợ của anh thôi.

Hôn lên trán cô một cái anh nói:

- Anh yêu em tiểu Băng, nên em chỉ có thể lấy anh thôi không được lấy ai hết, đừng tránh mặt anh nữa.

Tiểu Băng rơi nước mắt đánh nhẹ lên vai anh nói:

- Tại sao đến bây giờ anh mới nói anh yêu em, tại sao anh lại trêu đùa em như vậy?

- Anh nhiều lần muốn nói với em, mà em cứ suốt ngày nghĩ linh tinh và còn tránh mặt anh giờ lại trách anh.

- Rõ ràng là anh không chịu nói với em.

- Được rồi, là anh sai tất cả là lỗi của anh được chưa?

Nghe anh nói như vậy tiểu Băng mỉm cười ôm anh nói:

- Em yêu anh Thành Đạt.

- Anh cũng yêu em.

Trần Thành Đạt cúi xuống hôn lên môi cô, lần này là một nụ hôn ngọt ngào trân trọng, một tay anh ôm cô một tay khéo khoá váy.

Bởi vì tiểu Băng đang mặc sa rê cúp ngực, nên chỉ một động tác của anh cả người cô chỉ còn lại miến dán ngực và quần lót.

Anh ôm cô để lên giường rồi chính mình đè lên cô nói:

- Bé cưng có biết anh nhớ em đến phát điên rồi không?

- Em…ưm…

Trần Thành Đạt nhẹ nhàng hôn lên môi tiểu Băng duy chuyển sang vành tai mẫn cảm, rồi từ từ đi xuống.

Đến đôi gò bồng đào anh mở miến dán ngực ra rồi nhẹ nhàng mút lấy, một bên anh xoa bóp ra đủ kiểu, rất lâu rồi anh mới được tiếp xúc với nơi to lớn này, thật sự là chịu không nỗi mà.

Tiểu Băng nỉ non rên lên thành tiếng, bàn tay luồng vào mái tóc của anh, rên nhẹ:

- Ưm… anh…

Anh mỉm cười vì tiểu Băng không chịu nổi kích thích của anh, rồi từ từ đi xuống dưới

tách hai chân cô ra, mắt nhìn chằm chằm vào hoa nụ hoa xinh đẹp của cô nhịn không được tán thưởng:

- Thật sự rất quyến rũ, bé cưng.

Tiểu Băng ngại ngùng e thẹn nói:

- Anh đừng nói nữa mà…ưm…

Cô vừa nói dứt câu anh đã cúi xuống thưởng thức nụ hoa xinh đẹp mà lâu rồi anh không chạm vào, đưa lưỡi vào trêu đùa cô gái nhỏ.

- Ưm… anh…Thành… ưm…Đạt…

Nơi nụ hoa xinh đẹp vì động tác liếm mút trêu đùa của Trần Thành Đạt mà bắt đầu tiết ra mật ngọt.

Tiểu Băng làm sao chịu nổi với sự kích thích này, cô bắt đầu uốn éo thân người, miệng không ngừng nỉ non kêu lên:

- Anh… ưm… em… ưm…

Đến khi tiểu Băng đạt đến đỉnh điểm anh mỉm cười nói:

- Bé cưng em rên thật hay thật biết cách quyến rũ anh mà.

Tiểu Băng ngại ngùng che mặt lại nói:

- Em không có mà.

Trần Thành Đạt đi lên tìm kiếm môi cô hôn lấy và nói:

- Những chuyện thế này em chỉ có thể làm với một mình anh thôi.

Khi cả hai kết hợp thành một thì anh tiếp tục nói:

- Nơi này của em cũng chỉ có thể chứa mỗi anh.

Chuyển động một cái anh lại tiếp:

- Tiếng rên rĩ và tất cả mọi biểu cảm của em lúc này cũng chỉ mỗi mình anh được nghe thấy.

Anh cứ như thế giống như trêu ghẹo cô vậy, tiểu Băng không chịu nổi nói:

- Ưm… anh… em không chịu nổi… anh làm nhanh đi mà…

Mỉm cười cúi xuống hôn lên môi cô anh nói:

- Được anh chiều em.

Và rồi trong căn phòng hai cơ thể quấn lấy nhau, cơ thể rắn chắc quấn lấy cơ thể kiều diễm mềm mại không ngừng ra vào mạnh mẽ.

Cuộc kích tình diễn ra không biết đến bao giờ, khi cô gái mệt mỏi quá ngất đi lúc nào cũng không biết, anh mỉm cười cúi xuống hôn lên môi cô rồi ôm cô vào lòng nói:

- Bé cưng cả đời này ngoài anh ra em đừng hòng lấy ai khác làm chồng.

Rồi anh cũng nhắm mắt ôm cô gái nhỏ vào lòng mà ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play