Thấy ta nửa đường quay về, sắc mặt thị nữ canh cửa tái mét.
“Thượng tiên!”
Ta bèn dừng bước. Ngửi thấy một mùi hương của hồ ly thoang thoảng trong không khí. Nếu không ngửi kỹ thì sẽ không nhận ra được, đáng tiếc chân thân của ta là rắn, trời sinh khứu giác nhạy bén. Ta vốn không muốn quấy rầy chuyện tốt của hắn. Nhưng nơi bọn họ lăn lộn lại là đan phòng của ta.
Ta bước tới, đẩy cửa ra. Trên tấm đệm trước lò luyện đan, phu quân của ta đang đè một thiếu nữ đương thì ở dưới thân hắn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, thiếu nữ sợ hãi kêu lên một tiếng, vùi đầu vào trong lòng hắn. Trường Ninh quay đầu nhìn ta một cái, phẩy tay, tụ một màn sương trắng che chắn cho thiếu nữ dưới thân.
“Sao nàng lại trở về?”
Hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo, sắc mặt không vui, “Phù Nhi nhát gan, nàng đi vào không thể gõ cửa trước được sao?”
Ta cong môi, “Ồ, doạ cô ta sợ rồi hả?”
Màn sương trắng tản ra. Thiếu nữ trốn sau lưng Trường Ninh ló đầu nhìn lộ ra đôi mắt to tròn ngây thơ, nhỏ giọng nói: “Bẩm thượng tiên, không có.”
Nàng ta xinh đẹp đáng yêu, ngay cả tính tình cũng rất dịu dàng. Lúc nói chuyện với ta, cái đuôi của nàng ta ngọ nguậy ở phía sau, cọ vào bụng dưới của Trường Ninh.
Trường Ninh giữ cái đuôi làm loạn kia lại, quay đầu nhéo chóp mũi của nàng ta, “Không được nghịch ngợm.”
“Ngoan, nàng đến sảnh cung chờ trước, lát nữa ta sẽ tới.”
Sau khi thiếu nữ đi rồi. Ta nhìn tấm đệm lấm chấm nhiều vết trên mặt đất, thở dài, “Chàng gấp đến nỗi không kịp lên giường sao?”
“Nàng không biết đâu, hồ ly có thiên tính rất quyến rũ, ta thật sự không kiềm chế được.”
Hắn không chút để ý đá văng tấm đệm dưới chân, “Thứ này có rất nhiều, lát nữa đổi cái khác là được rồi.”
Ta cười cười, không nói gì. Có lẽ hắn đã quên, cái đệm này là món quà hắn tặng ta khi đến nhân gian tu luyện.
2.
Ta vốn là một con rắn nước nhỏ được Thái hậu nuôi trong hồ sen. Một ngày nọ, ta đang nằm trên lá sen tắm nắng hít thở không khí, khi đó Trường Ninh đi ngang qua thấy được, suýt nữa bị hắn đem đi nướng ăn, ta hốt hoảng liền hóa hình, cơ thể tr@n truồng ngã vào trong lòng hắn.
Trường Ninh vui mừng khôn xiết, sau đó xin Thái hậu cưới ta. Hắn là người đầu tiên nhìn thấy ta sau khi hóa hình, hơn nữa hắn có một sức hấp dẫn đến lạ thường đối với ta. Vì thế khi Thái hậu hỏi ta, ta liền đồng ý.
Ngày thành thân, cá chép tinh trong hồ sắc mặt đau khổ nói với ta: “Trường Ninh thượng tiên trời sinh tính tình phong lưu, ta sợ ngươi theo ngài ấy sau này sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Lúc đó ta bị tình ái làm cho mù mắt. Căn bản nghe không lọt chữ nào.
Hơn nữ, nam nữ thành thân ở Tiên giới đều phải đến Nguyệt Lão thắt dây tơ hồng. Dây tơ hồng còn phải hòa tan trong tiên cốt, ta tin chắc chắn bọn ta sẽ bạch đầu giai lão.
Ban đầu, bọn ta đích thật đã trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào bên nhau, chỉ là sau đó, không biết là do dây tơ hồng đã hết hay là do lòng người thay đổi.
Trường Ninh bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Cứ cách ba năm hai bữa lại có tiên nữ tới tìm ta, tố cáo Trường Ninh thượng tiên bạc tình bội nghĩa với bọn họ.
Lúc đầu ta cũng từng điên cuồng đến chất vấn hắn. Nhưng hắn chỉ thản nhiên nói:
“Ngưng Sương, chúng ta là thần tiên cùng sống cùng ch/ết với trời đất, phàm nhân chỉ có mấy chục năm thọ mệnh, rất khó mà toàn tâm toàn ý, nàng sẽ không nghĩ ta sẽ thủ mình với một mình nàng suốt hàng chục ngàn năm chứ.”
Ta không có cách nào để hắn không thay lòng đổi dạ. Khóc không ngừng.
Trường Ninh thở dài, nâng mặt ta lên nói: “Bọn họ chẳng qua là trò tiêu khiển khi nhàm chán mà thôi, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu một mình nàng.”
3.
Những chuyện như vậy càng lúc càng nhiều. Càng về sau, ta đã có thể bình tĩnh hòa nhã chuyển lời cho hắn, “Quay về xử lý đống nợ đào hoa của chàng đi.”
Trường Ninh trước nay không có chút kiên nhẫn nào đối với những nữ nhân đã chơi chán, hắn trực tiếp vung tay ném các nàng ấy ra ngoài, quay đầu nở nụ cười cợt nhả an ủi ta.
“Ta đã đặt lệnh cấm ở ngoài điện. Bảo đảm sẽ không có người nào đến làm loạn trước mặt nàng nữa.”
Lúc đó ta chỉ chuyên tâm luyện đan, chỉ cần không có ai tìm tới cửa, thì ta cũng không quản chuyện phong lưu của hắn ở bên ngoài nữa.
Cho đến khi cách đây không lâu, Trường Ninh hạ giới hàng yêu, một con hồ ly không biết chui từ đâu ra, đỡ thay hắn một chưởng, bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Hắn đưa nàng ta về nội điện, nằm trên chiếc giường mà bọn ta đã ngủ ngàn năm qua.
Hôm đó, hắn đỏ bừng mắt, đút vài bình tiên đan linh dược cho con hồ ly kia, thậm chí hắn còn ngắt hoa cách tang mà bọn ta đã trồng vào ngày thành thân để đút cho nàng ta.
Ta thu dọn đồ đạc chuyển vào đan phòng. Cho đến khi Hồng Phù tỉnh lại, hắn lúc này mới nhớ đến ta.
“Tiểu hồ ly bị thương rất dính người, nàng chịu thiệt mấy ngày, chờ vết thương lành rồi, ta sẽ cho nàng ấy dọn ra ngoài.”
Một tháng sau, vết thương của Hồng Phù đã hoàn toàn khỏi hẳn. Mà hắn lại không hề nhắc đến chuyện để nàng ta dọn ra ngoài.
Ta đến nội điện tìm hắn, vô tình nhìn thấy hắn đang vuốt v e Hồng Phù trong lồ ng ngực. “Sờ hồ ly vẫn là thoải mái hơn, vừa mềm vừa ấm…”
Hồng Phù ôm cổ hắn, lắc lắc: “Với Ngưng Sương Thượng Tiên thì sao? Người thích cái nào hơn?”
“Chân thân của nàng ấy là một con rắn, là động vật máu lạnh, sao có thể so sánh với nàng được.”
Trường Ninh hôn lên mũi bàn chân nàng ta, lại ngẩng mặt lên với vẻ mặt si mê, “Nàng ấy còn không bằng đầu ngón chân của nàng.”
4.
Ta ho một tiếng, nhấc chân đá tấm đệm sang một bên. Tấm đệm không có gió tự bốc cháy, rất nhanh biến thành một đống tro tàn.
“Như thế nào? Ghen rồi?”
Trường Ninh nghiêng đầu nhìn ta, nở nụ cười bỡn cợt, “Nàng cũng sắp năm ngàn tuổi rồi, không lẽ không thể chấp nhận được một tiểu nha đầu mới mấy trăm năm tuổi.”
Hắn nhích lại gần ta, cổ áo lỏng lẻo, lộ ra lồ ng ngực tràn đầy vết đỏ. Mùi hồ ly trên người hắn làm ta choáng váng đầu óc.
Đột nhiên một mùi hương đào thoang thoảng bay tới, vây quanh ta, ngăn cách mùi hương trên người Trường Ninh. Ta thản nhiên nhìn vào trong phòng, cong môi cười.
“Sao có thể? Nàng ấy còn đang chờ chàng, mau đi đi.
….
Trường Ninh mới vừa rời đi, một cục bông tròn trắng đã bay tới, rơi vào ngực ta, tràn ngập mùi hoa đào. Tiểu hồ ly chưa đầy ba trăm tuổi nhìn ta đầy lưu luyến, chín cái đuôi trắng như tuyết đung đưa khiến ta hoa cả mắt.
Ta tóm được một cái đuôi cọ vào chóp mũi hắn, “Vừa mới hóa hình đã không biết kiềm chế, thế nào, bây giờ quay về nguyên hình đi.”
“Hức hức…” Giang Ly nức nở một tiếng, ủy khuất nhìn ta.
Cửu vĩ hồ sau khi hóa hình người có dung nhan tuyệt sắc, khí chất lạnh lùng, sau khi khôi phục chân thân, lại là một cục lông xù nhỏ, không có chút dáng vẻ cứng rắn bá đạo của đêm qua.
Ta nắm lấy gáy cổ của tiểu hồ ly ôm vào lồ ng ngực, phất tay tạo một mảng tường vân.
“Trường Ninh có một hồ nước cực hàn rất quý hiếm, bên trong có rất nhiều linh khí.”
“Hôm nay, ta dẫn ngươi đi bồi bổ.”
5.
Hồ nước cực hàn này đã có vạn năm tuổi. Cho dù bị thương nặng đến đâu, chỉ cần ngâm mình trong này, lập tức có thể hồi phục được hơn phân nửa. Nhưng nó cũng có một nhược điểm. Chính là một khi đã sử dụng, thì cần phải dùng thảo dược cực phẩm bôi đắp ngàn năm, mới có thể sử dụng lần nữa.
Trường Ninh thiết lập lệnh cấm xung quanh, bình thường căn bản là không cho người nào bước vào.
“Hừ, đồ của hắn thì là bảo bối trân quý, lúc lấy đan dược mà người tinh luyện để cứu con hồ ly kia sao lại hào phóng như vậy?” Giang Ly từ trong hồ nhô đầu ra, “Hôm nay ta nhất định phải hút hết linh khí nơi này mới được.”
Hắn ngồi trong làn nước. Bằng mắt thường cũng nhìn thấy được linh khí xung quanh đang hội tụ vào người hắn. Hoa cỏ bên hồ nhanh chóng bị khô héo.
Ta không nói nên lời, không hổ là cửu vĩ hồ, với tốc độ hấp thụ linh khí này của hắn, không chừng sau khi hắn ngâm xong, thì ba ngàn năm sau cũng khó có thể khôi phục lại được linh khí trong hồ này.
Kể ra thì, lần đầu tiên ta gặp Giang Ly cũng là ở chỗ này. Hắn khi đó còn chưa hóa hình người, bị trọng thương muốn vào hồ chữa thương, nhưng lại bị lệnh cấm ngăn lại, khi nhìn thấy ta, hắn r3n rỉ cắn lấy góc váy ta.
Thân hình bé nhỏ co nhúm lại, trông rất đáng thương. Ta bèn nhặt hắn về. Sau khi vết thương đã lành, hắn cũng không chịu đi.
“Ta có thể ở đây trò chuyện với thượng tiên, cả ngày người đều ở chỗ này luyện đan, chẳng lẽ không thấy cô đơn sao?”
Khoảng thời gian đó, Trường Ninh mang theo Hồng Phù lên trời xuống đất, khiến cho tam giới không có ai là không biết, luôn có thần tiên kéo ta lại hỏi có phải ta đã hoà ly với Trường Ninh hay không. Ta thấy phiền phức liền không ra ngoài nữa.
Tiểu hồ ly ở trong lòng ta không chịu xuống, hắn níu lấy vạt áo ta lắc lư.
Ta thở dài, “Bỏ đi, ngươi ở lại đây đi.”
Chẳng qua chỉ là một con hồ ly con mà thôi, giữ lại để giải sầu cũng tốt.
Cửu Trùng Thiên thật sự quá nhàm chán, rảnh rỗi không có chuyện gì, ta mỗi ngày liền luyện đan đút cho tiểu hồ ly, công lực của Giang Ly cũng tăng mạnh, tự nhiên sẽ sớm hóa hình người.
Tiểu hồ ly mềm mại đột nhiên biến thành một tiên quân có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ta nhất thời không kịp phản ứng, tay cầm đan dược ngây ngốc nhìn hắn.
Giang Ly cúi người, áp môi vào ngón tay ta rồi ngậm đan dược, sau khi nuốt xuống, hắn giương đôi mắt đáng thương nhìn ta.
“Thượng tiên, ta không có y phục…”