“Nếu như anh yêu em, anh sẽ nuốt em vào trong bụng, nhai nát xương cốt của em. Không, cái này không phải, nếu như anh yêu em, anh sẽ tưới nước cho em bằng ánh mắt của mình, nhìn em sinh trưởng trở thành cái cây cao chót vót, từ đó khiến anh không thể nào trèo lên nổi. Anh sẽ không đố kỵ, anh sẽ tận mắt nhìn em bay cao bay xa.” Từng chùm sáng trơ trọi chiếu lên trên người Kiều Hạn Văn, anh ta cúi đầu, lẩm bẩm giống như đang nói mớ: “Anh muốn giống như một bức tượng nhìn em, sẽ không chớp mắt, anh sẽ cởi chiếc mũ của mình xuống, vẫy tay với em đang ở phương xa, mong em đừng bao giờ ngoảnh đầu lại!” Ngừng lại một chút, sau đó anh ta lớn tiếng nói: “Đừng bao giờ ngoảnh đầu lại!” Khoé mắt anh ta đỏ hoe, nhìn về phương xa, ánh sáng vụt tắt. Sân khấu tối đen như mực. Dưới khán đài, tiếng vỗ tay của mọi người vang lên như sấm, có người còn đang lớn tiếng khóc nấc lên.

Cái này không đúng. Kiều Hạn Văn nghĩ bụng, nếu như anh yêu em, nhất định anh sẽ có được em, anh sẽ không nhìn em bước đến bên bất cứ ai.



Khán giả đều đang hô encore*, muốn Kiều Hạn Văn diễn lại câu thoại cuối cùng kia, nhưng anh ta lại lắc đầu nói: “Xin lỗi mọi người, vừa rồi tôi đã dùng hết năng lượng của ngày hôm nay rồi. Hoan nghênh mọi người lần sau lại đến nhà hát.” Anh ta ném chiếc mũ phớt về phía khán đài, sau đó là lời chào hỏi cuối cùng.

(*: Phần biểu diễn thêm sau khi tiết mục đã kết thúc vì khán giả cổ vũ nhiệt liệt, muốn yêu cầu nghệ sĩ biểu diễn thêm)

Biểu diễn xong một tuyệt ca tình cảm, Kiều Hạn Văn giống như bị rút sạch sức sống trong cơ thể, lúc tẩy trang, anh ta cũng không hề động đậy.

Lương Vũ đi từ phòng trang điểm bên cạnh tới, đứng bên cạnh Kiều Hạn Văn, đặt một bó hoa lên trên bàn trang điểm của anh ta rồi nói: “Cảm ơn anh đã giới thiệu nhân vật này cho em.” Tuy chỉ là nữ phụ nhưng đối với Lương Vũ, nó đã quan trọng lắm rồi. Lần đầu tiên cô ta được biểu diễn trên sân khấu kịch nói, cảm nhận được sức hấp dẫn của kịch nói. Trước đó trong nhiều lần khớp thoại với Kiều Hạn Văn, cô ta vẫn luôn không dám nhìn vào đôi mắt của anh ta. Trên sân khấu, trên người Kiều Hạn Văn toát ra một sự hấp dẫn khiến không ai có thể thoát được.

Kiều Hạn Văn mở mắt ra nhìn cô ta, Lương Vũ đang tuổi đôi mươi vô cùng xinh đẹp, không gì sánh bằng. Anh ta thấy được sự rung động trong ánh mắt của cô ta, là rung động với mình.

“Không cần khách sáo.” Anh ta thản nhiên nói.

“Em mời anh ăn cơm tối được không?” Lương Vũ hỏi anh ta.

“Được.”

“Thế lát nữa em gửi vị trí cho anh nhé.” Lương Vũ nói.

“Ok.”

Kiều Hạn Văn thay trang phục biểu diễn xong mới cầm điện thoại lên xem, chỗ Lương Vũ gửi là một khu dân cư, ngẫm nghĩ một lúc, anh ta hỏi cô ta: “Hôm nay tôi vẫn còn một cuộc hẹn nữa, nếu như cô không ngại, chúng ta có thể đi chung.”

“Được.”

“Tôi bảo Vương Cẩn đến đón cô.”

“Được ạ.”

Kiều Hạn Văn nhắn tin cho Vương Cẩn: “Đến chỗ này đón Lương Vũ, mọi chuyện còn lại chị tự mình giải quyết đi.”

“Cậu có chắc không bỏ tôi khỏi danh sách đen không?” Vương Cẩn hỏi anh ta.

“Chắc.”

Trước đó Kiều Hạn Văn cũng từng giận dỗi cô ấy nhưng cũng không giận dai như lần này. Cô ấy cũng không muốn ương với anh ta, chỉ đành trả lời: “Được, cậu cứ yên tâm.”

Kiều Hạn Văn bảo Vương Cẩn đưa Lương Vũ đến một nơi rất riêng tư, cũng lâu lắm rồi anh ta không tới nơi đó. Ban đầu anh ta và Viên Như cũng ở nơi này.

Đèn trong căn phòng rất mờ, kéo rèm cửa dày cộp ra. Lương Vũ đã đến đây từ lâu, cô ta đang ngồi trên sô pha đợi anh ta. Dường như cô ta biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì nên cũng không quá căng thẳng. Trông thấy Kiều Hạn Văn đi vào, cô ta đứng dậy, mỉm cười dịu dàng nói với anh ta: “Dạ anh…”

“Đừng gọi kính ngữ.” Kiều Hạn Văn chỉ vào chiếc sô pha rồi nói: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lúc.” Sau đó anh ta ngồi bên cạnh Lương Vũ, gác tay lên thành ghế ở phía sau, lặng lẽ nhìn cô ta.

Cuối cùng Lương Vũ cũng căng thẳng, gò má cô ta bất giác ửng hồng dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Hạn Văn.

Kiều Hạn Văn chạm nhẹ ngón tay của mình lên trên gò má vô cùng trẻ trung của cô ta, sau đó là đến đường cong cơ thể. Cơ thể của gái mới lớn thật sự rất tuyệt, anh ta nói: “Đi tắm đi.”

Lương Vũ rất nghe lời, cô ta không cảm thấy đây là một cuộc giao dịch, lúc cô ta khớp thoại với Kiều Hạn Văn đã phải lòng anh ta rồi, phải lòng anh ta trong dáng vẻ một người si tình quyến luyến. Dù vở kịch kết thúc rồi nhưng Lương Vũ lại không hy vọng sẽ kết thúc như thế. Cô ta đứng dậy đi vào phòng tắm, từng bước từng bước, giống như đang bước trên sân khấu.

Kiều Hạn Văn nhìn theo bóng lưng của cô ta, đột nhiên anh ta nhớ tới cái ngày đầu tiên mình và Lâm Xuân Nhi họp với nhau. Cô mặc chiếc áo khoác chạy tới từ đằng xa, gương mặt ửng hồng, sau khi lên tầng thì lại nhanh chóng thay sang bộ vest dáng rộng. Cô không hề đắn đo, thậm chí còn không hề cảm thấy mình hèn mọn vì thân phận của anh ta. Cô tự tin, quả quyết.

Tự dưng Kiều Hạn Văn lại không muốn nữa.

Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, nhắn tin cho Vương Cẩn: “Đưa cô ấy về đi, chú ý phóng viên đấy.”

“Xong việc rồi á?” Vương Cẩn giơ tay lên nhìn đồng hồ, mới mười lăm phút trôi qua thôi mà, chắc còn chưa tắm xong nữa.

“Không còn hứng nữa.”

Đúng ra là không còn một chút hứng nào cả. Kiều Hạn Văn nghĩ bụng. Thế giới này thật sự rất nhàm chán, ngọn đèn sân khấu không còn hứng, gái cũng không còn hứng, ống kính cũng không còn hứng, chẳng còn hứng thú gì nữa cả. Anh ta lại bắt đầu rồi. Anh ta nổ máy nhanh chóng lái xe về nhà, thuốc để dưới gối, anh ta uống liền một lúc ba viên, sau đó nằm ở trên giường. Những thứ ở ngoài kia đều không liên quan gì đến anh ta nữa.

Sáng hôm sau Vương Cẩn gọi điện thoại cho anh ta, mười mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy. Cô ấy hoảng hốt, đứng bên ngoài gõ cửa nhà anh ta nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai mở cửa.

“Cmn, đã bảo thuê một người giúp việc rồi mà.” Vương Cẩn vừa chửi vừa quay lại xe tìm chìa khoá dự phòng. Kiều Hạn Văn không thích người khác bước chân vào địa bàn riêng của anh ta. Vương Cẩn đã lén đánh một chiếc chìa khoá. Cô ấy đi vào trong nhà, trong căn phòng yên lặng không có lấy một tiếng động. Kiều Hạn Văn đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ, giống như một bức tượng.

Vương Cẩn chạy tới, để ngón tay dưới mũi anh ta, cũng may, anh ta vẫn còn thở. Cô ấy mở lọ thuốc để dưới gối ra xem, anh ta lại bắt đầu uống thuốc rồi.

Nước mắt của cô ấy ầng ậc trong hốc mắt, sau đó vừa khóc nức nở vừa mắng anh ta: “Đồ ngốc này nữa!” Cô ấy khóc một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, lau khô nước mắt rồi gọi điện cho người nào đó: “Alo, tạm thời Joe bị cảm nặng, phải đổi lại thời gian tuyên bố rồi, để qua ngày mai đi, nếu không trạng thái thật sự rất tệ, xin lỗi nha.” Cô ấy gọi liên tục rất nhiều cuộc điện thoại, dời lại tuyên bố theo thứ tự, sau đó mới kéo ghế ngồi trước mặt anh ta.

Thuốc an thần trong lọ thuốc vẫn còn rất nhiều, anh ta sẽ không chết.

Vương Cẩn ngồi ở đó, cô ấy nhớ lại, những năm qua mình đã trải qua không ít khó khăn thử thách, ban đầu cô ấy vẫn là tấm chiếu chưa trải sự đời, vừa gặp chuyện đã sợ mất hồn mất vía, nhưng sau khi run sợ xong, cô ấy vẫn ứng phó được. Thậm chí khi cô ấy mở cánh cửa của khách sạn đó ra, nhìn thấy Kiều Hạn Văn đang nằm trên vũng máu, cô ấy cũng không hoảng sợ tay chân run rẩy. Cô ấy gọi cấp cứu, gọi cho công ty quan hệ công chúng nhằm giấu nhẹm chuyện này không để lại bất cứ manh mối nào, nhưng những chuyện đó đều là trước đây. Cô ấy cho rằng sau khi trải qua sự việc đó, Kiều Hạn Văn sẽ không tái phạm nữa. Anh ta đã chấp nhận điều trị tâm lý, chăm chỉ đi tập gym, dốc lòng dốc sức diễn xuất, anh ta có bạn giường cố định để xoa dịu áp lực, nhưng tình hình bây giờ là sao đây?

Phải rồi, Lâm Xuân Nhi. Kể từ khi Lâm Xuân Nhi xuất hiện, anh ta không còn bình thường nữa.

Đến tận chiều Kiều Hạn Văn mới tỉnh lại. Thấy Vương Cẩn đang ngồi bên cạnh giường thì chau mày: “Ai cho chị vào đây?”

“Tôi không đến thì làm sao biết được cậu chưa chết.” Đột nhiên Vương Cẩn đứng dậy cầm gối đập vào người anh ta: “Mẹ kiếp, tôi không vào đây thì sao tôi biết được cậu đã chết hay chưa?” Cô ấy tiện tay cầm cái đèn ngủ đập vào người anh ta: “Bà mẹ nó, cậu có thể có tý trách nhiệm được không! Cậu có bao nhiêu tuyên bố cần phải làm hả! Vậy mà cậu lại ở đây ngủ như chết cmnl!” Vương Cẩn há miệng ngậm miệng đều là tuyên bố, nhưng chỉ có trong lòng cô ấy hiểu rõ, thứ cô ấy quan tâm không phải là những buổi tuyên bố đó. Cô ấy sợ mất đi, cuối cùng cô ấy cũng bật khóc thành tiếng. Kiều Hạn Văn nắm lấy tay cô ấy rồi nói: “Chị bình tĩnh trước đã.”

“Sao tôi có thể bình tĩnh được!” Vương Cẩn ra sức thoát khỏi anh ta, nhưng cô ấy không thoát ra được, cô ấy có cảm giác mình sắp sụp đổ rồi, sụp đổ vì Kiều Hạn Văn. Kiều Hạn Văn kéo cô ấy đến bên người mình, hai tay đè bên người cô ấy: “Chị nổi điên gì vậy?”

“Tôi cứ muốn nổi điên đấy! Chẳng phải cậu hận tôi sao? Vậy thì cậu cứ hận tôi đi, tôi không làm nữa! Kiều Hạn Văn, tôi không làm nữa!” Cô ấy ngẩng đầu lên, cắn vào bả vai anh ta, dùng hết sức bình sinh để cắn, cho đến khi vai anh ta rỉ máu. Kiều Hạn Văn vẫn không hề nhúc nhích mà để mặc cho cô ấy cắn. Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Tôi chỉ không ngủ được thôi.” Anh ta buông tay cô ấy ra, ngồi sang bên cạnh: “Chỉ là không ngủ được nên mới uống vài viên thôi mà.”

“Kiều Hạn Văn, chính là bắt đầu từ một vài viên đấy. Cậu còn nhớ lần trước tinh thần cậu sụp đổ không? Cũng là bắt đầu từ một vài viên thuốc an thần đấy!” Vương Cẩn lau nước mắt, xuống giường rồi nói: “Cậu đừng như thế nữa, cậu có được như ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì, sao phải khổ sở thế chứ? Đã qua lâu như thế rồi mà.”

“Không phải vì cô ấy.” Kiều Hạn Văn nói: “Không phải vì cô ấy, nửa cuộc đời này của tôi đều là yêu nhưng lại không có được.”

“Cậu muốn phụ nữ thế nào mà không được? Lương Vũ tuổi đôi mươi, đang trong độ tuổi tươi đẹp nhất, Viên Như hơn ba mươi tuổi, phụ nữ trưởng thành chín chắn, không ai có thể sánh nổi. Còn có rất nhiều rất nhiều cô gái khác nữa, chỉ cần cậu bằng lòng, có kiểu phụ nữ nào mà cậu không có được? Cớ sao phải thế?”

Kiều Hạn Văn lắc đầu: “Đừng nói nữa, có phải chị đã xử lý xong chuyện tuyên bố rồi không? Xử lý xong rồi thì ra ngoài đi, đừng sắp xếp việc gì cho tôi trong dịp Tết, tôi muốn ra ngoài cho khuây khoả.”

Vương Cẩn chán nản gật đầu, sau khi quay người đi đến cửa, cô ấy lại vòng trở về: “Kiều Hạn Văn, trên đời này không chỉ có một mình cậu yêu nhưng lại không có được. Tôi sẽ cầm thuốc đi, nếu như cậu không ngủ được thì đứng dậy. Không được nữa thì tập gym, chạy bộ, đi tìm phụ nữ. Đừng có làm mấy việc cực đoan nữa, thật đấy. Hôm qua lúc diễn kịch nói, lời thoại của cậu nói thế nào? Nếu như anh yêu em, anh sẽ tận mắt nhìn em bay cao bay xa, huống hồ cậu và cô ấy không thể thành đôi, chỉ là dụ/c vọng chiếm hữu và không cam lòng thôi.”

Vương Cẩn nhìn chằm chằm Kiều Hạn Văn, sau đó rời khỏi nhà anh ta. Cô ấy gọi điện thoại cho bác sĩ, kể rõ lại tình trạng của anh ta với bác sĩ: “Tôi lo lắng sắp tới cậu ấy sẽ ngày càng nặng hơn, cuối cùng biến thành như lần trước, làm chuyện gì cực đoan với bản thân.”

“Nhưng từ mấy lần thăm khám gần đây cho thấy, cậu ấy đã không có vấn đề tâm lý nghiêm trọng nữa.” Bác sĩ ngừng lại một chút rồi nói: “Chắc do cô đa nghi thôi.”

“Có cách nào có thể làm giảm bớt đi không?”

“Có thể cổ vũ cậu ấy làm những việc mình thích nhiều hơn, sau đó…” Bác sĩ ngừng lại: “Tôi khuyên cô nên tới chỗ tôi một chuyến. Thông qua miêu tả vừa rồi của cô, tôi cho rằng cô cần được khám tâm lý.”

“Tôi không có bệnh.” Vương Cẩn cúp máy.

Sau khi Vương Cẩn rời đi, Kiều Hạn Văn lại ngồi một mình ở đó rất lâu. Sau đó anh ta lấy điện thoại ra, thấy có rất nhiều người nhắn tin cho mình. Anh ta không trả lời mà đọc từng tin một. Hiếm thấy lại có một tin nhắn từ Lâm Xuân Nhi, cô nói: “Joe, chúng tôi đã lên kế hoạch cho kỳ tiếp theo rồi, có thể hẹn buổi nào đó họp trực tuyến được không?”

“Gặp mặt đi, bao giờ cô về?”

“Phải đợi sau Tết Dương lịch tôi mới về được. Nếu muốn gặp mặt, anh xem ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết được không?”

“Không được.” Kiều Hạn Văn từ chối: “Tôi đã nghĩ rồi, tôi không định tiếp tục hợp tác với cô nữa. Bây giờ tôi sẽ bảo Vương Cẩn tìm người.” Sau khi Kiều Hạn Văn trả lời Lâm Xuân Nhi xong thì thấy cô gửi một dấu hỏi chấm đến, sau đấy cô lại nói: “Lần này hợp tác cũng coi như vui vẻ, hẹn gặp lại.”

Lúc này Lâm Xuân Nhi đang ngồi uống trà sữa trong cửa hàng sách bên đường Bình Giang, đọc được mấy câu của Kiều Hạn Văn, ít nhiều cũng thấy hơi tức giận, thế là cô gửi một dấu hỏi chấm qua cho anh ta.

“Ngoài dấu hỏi chấm ra cô còn biết gửi cái khác không?” Kiều Hạn Văn hỏi cô.

“Có.”

“Cái gì.”

“Chúc anh năm mới vui vẻ.”



Lời tác giả:

Khi sợi dây số phận gắn kết mọi người lại với nhau, rồi mọi người sẽ thức tỉnh, sẽ thức tỉnh cả thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play