Tống Thu Hàn đặt di động xuống bên cạnh, trên di động là tin nhắn của bố Tống, ông nói: “Bố không thích cô người yêu kia của con, trông chợ búa lắm.” Bố anh chỉ nhìn hai tấm hình đã quy chụp Lâm Xuân Nhi chợ búa, thật quá hẹp hòi và lệch lạc. Tống Thu Hàn không biết nên đáp lại thế nào, một khi bố anh nhận định một người thì rất khó thay đổi suy nghĩ. Anh nghĩ ngợi hồi lâu rồi hỏi ông: “Chợ búa chỗ nào?”
“Toàn bộ, nhìn chỗ nào cũng chợ búa dung tục.” Bố Tống trả lời.
“Bố nói người yêu của con như thế thì không hay đâu.” Tống Thu Hàn chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một cây đuốc đang cháy. Bố mình đay nghiến Lâm Xuân Nhi khiến anh phẫn nộ.
“Từ trước đến giờ con chẳng có mắt nhìn người gì cả.”
“Từ trước đến giờ là ý gì?”
Bố Tống gửi một emoji mỉm cười, không định dây dưa việc này với Tống Thu Hàn nữa mà hỏi: “Có về Mỹ đón Tết Âm lịch không?”
“Con không về.”
“Ừ. Tháng ba năm sau bố phải về nước một chuyến. Sắp xếp cho bố gặp bạn gái kia của con được chứ?”
“Thôi đừng.” Tống Thu Hàn còn đang tức giận: “Bố có thành kiến với cô ấy, trước khi bố thay đổi thái độ phiến diện của mình thì đừng gặp cô ấy vội.”
“Cũng được.”
Tống Thu Hàn cảm thấy thái độ của bố mình hôm nay rất lạ, thậm chí còn không hỏi xem Lâm Xuân Nhi là người ở đâu, làm cái gì, trong nhà có những ai. Ông không hỏi gì đã nói thẳng cô vừa chợ búa lại dung tục, thật sự không giống ông tẹo nào. Tuy bình thường ông ngang ngược nhưng sẽ không bao giờ ôm ác ý với người mà mình không hiểu rõ. Anh muốn nói chuyện kỹ càng với bố, nhưng lại cảm thấy hiện tại không phải thời cơ tốt. Vậy là anh hỏi: “Dạo này bố khỏe chứ ạ?”
“Nhờ phúc của con, khỏe lắm.”
“Bố nhớ đi kiểm tra định kỳ, uống thuốc đúng giờ.”
“Đương nhiên rồi. Bố còn có việc, con làm việc đi.” Bố Tống kết thúc trò chuyện, Tống Thu Hàn nhìn điện thoại di động hồi lâu mới đứng dậy.
Anh cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Bố anh khiến anh cảm thấy hít thở không thông.
Anh vẫn còn nhớ như in, năm ấy anh cũng không muốn ra nước ngoài. Khi anh nói với bố mình, ông chỉ hờ hững nói: “Không đi thì không đi.” Trông thì có vẻ không định ép anh, nhưng sau đấy lại tạo áp lực cho mẹ anh. Lúc ấy mẹ anh không được khỏe, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, kéo tay Tống Thu Hàn nói: “Bố con liều mạng như vậy ở nước ngoài còn không phải vì con ư? Con nói không ra nước ngoài nhẹ bẫng như thế, không công bằng chút nào với bố con cả.”
“Nhưng con yêu một cô gái, con không muốn rời xa cô ấy.” Khi đó Tống Thu Hàn và mẹ không giấu giếm nhau chuyện gì, lúc anh mười tám tuổi hoàn toàn không cảm thấy thích một cô gái là chuyện gì đáng hổ thẹn, huống chi cô gái kia chính là Lâm Xuân Nhi.
“Thế à…” Mẹ anh gật đầu: “Nhưng con còn nhỏ, cuộc đời lại dài lâu. Con yêu cô bé kia, vậy cô bé có yêu con không?”
Tống Thu Hàn lắc đầu, anh cũng không biết Lâm Xuân Nhi có thích mình hay không.
“Cô bé kia tên gì? Nói cho mẹ đi, khi nào dì Thượng đi đưa cơm thì mẹ đi theo, nhìn trộm một cái. Mẹ muốn biết ánh mắt của con trai mẹ thế nào.”
“Lâm Xuân Nhi. Cô ấy tên là Lâm Xuân Nhi.” Tống Thu Hàn nói ra cái tên này còn hơi đỏ mặt.
“Tên rất êm tai.”
Lúc ấy mẹ anh không nhắc lại chuyện muốn anh ra nước ngoài nữa. Nhưng chợt có một ngày, bà và bố anh cãi nhau kịch liệt. Tống Thu Hàn đứng ở cửa nghe thấy bố nói với mẹ: “Đây là thằng con không học vấn, không nghề nghiệp mà bà dạy ra đấy!”
Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ mẹ khóc khi đó, tiếng khóc đè nén khiến anh thắt lòng. Mẹ nín nhịn bố cả đời, luôn luôn nghe lời của bố. Tống Thu Hàn không muốn mẹ mình chịu ấm ức như thế, bèn đẩy cửa đi vào: “Không phải bố muốn con ra nước ngoài à? Con biết bố muốn tốt cho con, nhưng chẳng lẽ con không thể tự làm chủ cuộc đời mình sao?”
“Con có năng lực làm chủ cuộc đời con chắc?” Bố anh cười khẩy một tiếng: “Nếu con làm chủ được thì sẽ không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tương lai của mình hết.”
Ông chèn ép Tống Thu Hàn, khiến Tống Thu Hàn cảm thấy nếu mình không ra nước ngoài thì sẽ không có một xu dính túi. Ông nói, nếu anh nghèo mạt rệp, con gái nhà người ta sẽ chẳng buồn nhìn anh lấy một cái.
Tống Thu Hàn châm một điếu thuốc, lúc này đường Thương Kiều đã bớt ồn ào hơn một nửa, chỉ loáng thoáng thấy du khách chậm rãi tản bộ. Những người đó cũng có phiền muộn như anh chứ? Phiền muộn của thế nhân nhiều vô kể, đã vậy còn không hề giống nhau, nhưng mức độ đau khổ có thể chia ra làm ba bảy loại được hay sao? Thuốc vẫn cháy, lòng anh trống vắng, nhớ tới cô gái mình thương đang ngủ ở phòng bên là anh lại cảm thấy tim mình đầy ắp. Nhưng bố không thích cô ấy, bố nói cô ấy dung tục, chợ búa.
Điếu thuốc của Tống Thu Hàn cháy hết, anh lại châm thêm một điếu.
Bố anh luôn hiếu thắng như vậy, ông muốn thắng mẹ, cũng muốn thắng cả anh. Ông luôn muốn tất cả những ai bên cạnh đều sống theo ý mình. Ông cho rằng mọi sắp đặt của ông đều đúng hết. Lần đầu Tống Thu Hàn trốn đi, ông vào ICU, dùng hành vi kịch liệt của mình nói cho anh, anh nhất định phải cúi đầu, nếu không anh chính là một đứa con bất hiếu.
“Thu Hàn, cháu ngủ chưa?” Dì Thượng hỏi.
“Cháu chưa ạ.” Tống Thu Hàn trả lời, thấy khung thoại của bà hiện lên trạng thái đang nhập thật lâu, mãi mới gửi một chữ “ừ”.
“Dì Thượng có việc gì ạ?”
“Ông Tống hỏi dì chuyện của Lâm Xuân Nhi, dì chỉ nói là dì không rõ lắm, cũng chưa gặp con bé. Không phải dì Thượng sợ phiền phức đâu, dì chỉ cảm thấy chuyện này nên do hai đứa tự giải quyết thì hơn. Dì Thượng sợ mình làm thêm phiền.”
“Cảm ơn dì.” Tống Thu Hàn trả lời.
“Ông ấy tìm cháu à?”
“Vâng. Bảo Lâm Xuân Nhi vừa chợ búa lại vừa dung tục.”
“Dì Thượng không đồng ý, Lâm Xuân Nhi là một cô bé tốt. Chờ khi nào bố cháu gặp con bé thì cũng sẽ thích thôi.” Dì Thượng an ủi.
“Cảm ơn dì ạ.”
Tống Thu Hàn cất di động, chẳng biết nên làm gì cho phải. Anh nằm xuống giường, thừ người nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu.
“Anh ngủ chưa?” Anh cầm di động lên, thấy Lâm Xuân Nhi nói chuyện với mình.
“Chưa.”
“Vậy mở cửa cho em được không?”
“?”
Tống Thu Hàn đứng dậy đi mở cửa, thấy Lâm Xuân Nhi khoác áo lông ngoài bộ đồ ngủ mềm mại, trong tay ôm rất nhiều thứ gì đó: “Anh ăn khuya không?”
Tống Thu Hàn bước tới nhận mấy thứ kia, nghiêng đầu về phía phòng: “Vào đi.”
Lâm Xuân Nhi đi sau lưng anh, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày đi du lịch, cô đến phòng khách sạn của anh. Lúc này mới nhận ra Tống Thu Hàn thật sự rất sạch sẽ, quần áo đặt trong tủ, dây kháng lực tập thể hình gấp gọn đặt trên kệ để hành lý, phòng trong không một hạt bụi nhỏ, ngoại trừ có mùi thuốc lá.
Mùi thuốc lá… Lâm Xuân Nhi ngửi ngửi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tống Thu Hàn. Anh đang không vui.
Tống Thu Hàn bỏ đồ cô mang tới lên bàn, cô ôm vài chai bia rồi lại thấy cô huơ huơ điện thoại: “Đồ ăn sẽ tới mau thôi.”
“Em gan quá nhỉ? Có biết hơn nửa đêm đến phòng bạn trai uống bia sẽ xảy ra chuyện gì không hả?” Tống Thu Hàn trêu cô.
Lâm Xuân Nhi cởi áo lông: “Cô nam quả nữ, không làm gì thì tiếc lắm.” Cô nhón chân hôn lên cằm Tống Thu Hàn. Anh bật cười ra tiếng, vòng cánh tay giữ lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Vậy làm gì nhé?” Cánh tay anh dùng sức, cơ thể dán sát lấy cô.
“Oa.” Lâm Xuân Nhi “oa” lên một tiếng, không tự chủ được mà nuốt nước bọt: “Vậy vượt đèn đỏ hả?” Cô nói đùa không kiêng dè chút nào.
Tống Thu Hàn không hiểu.
Lâm Xuân Nhi buông anh ra, chỉ vào bụng mình: “Em tới tháng rồi.”
“Thế mà em còn định uống bia?” Tống Thu Hàn đứng dậy tịch thu bia nhưng lại bị Lâm Xuân Nhi ngăn lại. Cô tội nghiệp dựng một ngón tay: “Một lon thôi được không?”
“Không được.”
“Xin mà.”
“Một cốc nhỏ.”
“Ok.”
Chờ đồ ăn khác được đưa tới, Tống Thu Hàn xuống dưới lấy đồ, vừa bước vào đã thấy Lâm Xuân Nhi ngồi khoanh chân trên ghế, đang thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Anh bỏ đồ xuống, ngồi xuống cạnh cô, rót cho cô nửa cốc bia rồi dặn: “Chỉ được từng này, em uống chậm thôi.”
“Được.” Lâm Xuân Nhi cụng ly với anh, nếm một ngụm nhỏ, sau đó bỏ viên đậu hà lan vào miệng: “Có phải anh đang bức bối chuyện gì không?”
“Hả?”
“Em ngửi thấy mùi thuốc lá. Chỉ khi nào anh bức bối trong lòng mới hút thuốc.”
Tống Thu Hàn nhìn cốc bia trong tay, hơi gật đầu: “Chuyện làm ăn. Sao muộn thế này rồi mà em còn chưa ngủ?”
“Em cũng buồn ngủ rồi, nhưng buổi tối làm việc lâu quá nên tiêu hóa sạch cơm tối.” Lâm Xuân Nhi than thở: “Chắc em là quỷ chết đói chuyển thế.”
“Em không phải quỷ chết đói chuyển thế, em là con mèo tham ăn chuyển thế.” Tống Thu Hàn vươn tay đặt lên bụng cô: “Có đau không?”
“Chắc anh không biết, rất nhiều cô gái cũng có dụ/c vọng trong kỳ kinh nguyệt đấy.” Tay của Tống Thu Hàn vừa ấm áp lại mềm nhẹ, tuy rằng cách áo ngủ nhưng vẫn khiến Lâm Xuân Nhi kích động. Cô cười ngượng ngùng, đặt tay Tống Thu Hàn lên tay vịn ghế: “Đừng có lòng tốt lại thành làm chuyện xấu.”
Tống Thu Hàn bị cô chọc cười, sau đó hơi nghiêm mặt nhìn cô: “Lâm Xuân Nhi, em toàn nói mấy câu th ô tục như vậy sẽ cho người ta hiểu lầm rằng em phóng khoáng trong chuyện đó đấy.”
“À.” Lâm Xuân Nhi xúc một thìa cơm rang Dương Châu: “Có phải ai em cũng đùa như thế đâu.” Cô nghiêm túc giải thích, lại nghe được tiếng Tống Thu Hàn cười. Cô ngước mắt nhìn anh, nghe anh nói: “Em ngốc đấy à? Anh trêu em thôi.”
“Em chỉ đùa như thế với anh thôi.” Lâm Xuân Nhi không để ý tới tiếng cười của Tống Thu Hàn, vẫn nói tiếp.
Tống Thu Hàn khoát cánh tay lên ghế dựa của cô, xoay ghế dựa khiến cô quay người về phía mình: “Thật tốt.”
“Cái gì?”
“Em như thế này thật tốt. Nếu em đoan trang quá thì anh lại thấy sượng đấy.” Tống Thu Hàn hất cằm về phía cái bàn: “Có thể làm phiền bạn gái của anh đút anh ăn đậu hà lan không?”
“Đương nhiên.” Lâm Xuân Nhi gật gù đắc ý, nhón một viên đậu đưa vào miệng anh, lại bị Tống Thu Hàn cắn ngón tay. Họ đều khựng người lại. Tống Thu Hàn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng quyến luyến. Đầu lưỡi của anh chạm tới ngón tay cô, mập mờ cực kỳ. Đáy lòng Lâm Xuân Nhi bắt đầu gào thét, cô ngửa đầu uống nửa cốc bia, cồn tăng lòng dũng cảm cho kẻ nhát gan, cô rút ngón tay mình ra, hai tay ôm lấy mặt Tống Thu Hàn rồi đứng lên hôn anh. Nụ hôn của cô rất kịch liệt, Tống Thu Hàn ngửa đầu để mặc cho cô hôn, hơi hé mắt nhìn gò má ửng đỏ của cô, cuối cùng ôm cô vào lòng.
Là nụ hôn của người trưởng thành.
Tống Thu Hàn siết chặt cánh tay, cơ thể bồng bột của cô như lúa mạch đầu xuân, chỉ một trận mưa là có thể tưới đẫm, mọc lên thật cao. Anh đứng dậy, môi lưỡi tìm tới mảnh da thịt mềm mại sau tai cô, đặt lên đó từng nụ hôn nóng hổi. Lâm Xuân Nhi ngoan ngoãn hiểu ý ôm vòng lấy cổ Tống Thu Hàn, không hề lùi bước mà há miệng cắn nhẹ vào cổ anh, đầu lưỡi vô ý quét qua da thịt trên cổ khiến hơi thở của anh trở nên dồn dập.
Lúc này cô mới nhớ ra là mình không nên châm lửa.
Cô đặt tay lên ngực anh đẩy nhẹ, khẽ gọi: “Tống Thu Hàn.”
Tống Thu Hàn nuốt nước miếng, hơi đẩy cô ra, ngón tay dùng sức lau qua khóe môi, sau đó hít sâu một hơi. Anh nhìn Lâm Xuân Nhi rồi bật cười thành tiếng. Cô gái này ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật tốt.
Nhưng Tống Thu Hàn cũng không dám đứng thẳng người dậy, chỉ đẩy Lâm Xuân Nhi ra bên ngoài: “Về ngủ đi.”
“Nhưng mà anh…”
“Anh cái gì mà anh?”
Lâm Xuân Nhi bị Tống Thu Hàn đẩy ra khỏi phòng, nhớ tới tư thế của anh thì hơi đỏ mặt. Cô về phòng mình, một lúc lâu sau mới nhắn tin hỏi: “Tống Thu Hàn, có phải anh đang hẹn hò với cô em năm ngón của anh không?”
“Im ngay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT