Khúc Thanh Giang sợ lúc không để ý Triệu Trường Hạ sẽ bỏ chạy nên nhân cơ hội nói chuyện với nàng: "Đúng rồi ta còn chưa hỏi tên ngươi là gì? Ta tên là Khúc Thanh Giang."

Triệu Trường Hạ đang thử quần áo Khúc Thanh Giang mang tới, thản nhiên nói: "Ta họ Triệu, mật danh là Lục Nguyệt*".

*Lục Nguyệt còn là số 6, ý của Triệu Trường Hạ mật danh của nàng là June - Tháng Sáu, nhưng vì là thời cổ chưa tồn tại tiếng Anh nên đổi thành Lục Nguyệt.

Trong lòng vẫn nghĩ, "Tuy y phục có nhiều vết vá, nhưng vẫn tốt hơn so với vải thô của hai nam nhân đã chết kia, ngươi có thể mặc được trên người, còn vải thô đó lúc ngủ khoác lên vai làm áo choàng cũng được."

Khúc Thanh Giang khó hiểu hỏi: "Mật danh là số thứ tự?"

"......" Cái gì mà số thứ tự? Triệu Trường Hạ coi như cho qua tuỳ tiện nói: "Có thể hiểu là vậy."

Khúc Thanh Giang lại không suy nghĩ nhiều: "Triệu Lục Nguyệt, còn rất dễ nhớ. Về sau ta có thể gọi ngươi như vậy không?"

"Về sau? Trên núi còn rất nhiều dân chạy trốn, ngươi còn dám tới?"

Khúc Thanh Giang cũng đoán, dân chạy trốn không thể dưới ba người, bình thường hiếm khi có người dân một mình trốn lên núi rừng, mà phần lớn sẽ sống tụ tập, ngoại trừ Triệu Lục Nguyệt, chắc chắn trong núi còn dân chạy trốn.

"Ngươi có thể nói cho bọn họ biết quan phủ đang chiêu mộ người tị nạn không?" Khúc Thanh Giang nói: "Trên núi nhiều dã thú, một mực trốn ở đây không phải kế sách lâu dài."

Trọng yếu hơn là, nàng sợ những dân chạy trốn này không ai quản, về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sự an nguy của dân làng.

"Nếu gặp lại bọn họ, ta sẽ truyền đạt giúp ngươi."

Khúc Thanh Giang nghe được hàm ý trong lời nói của nàng: "Ngươi không định rời khỏi đây sao?"

Trong lòng Triệu Trường Hạ tự hỏi: "Ngươi là Lam Miêu bướng bỉnh ba ngàn câu hỏi à, tại sao lại nhiều thắc mắc như vậy?"

Khúc Thanh Giang chợt nảy sinh ý nghĩ: "Ngươi hẳn là không mang theo hộ khẩu?"

Nàng uyển chuyển hỏi chuyện này một cách tế nhị, trên thực tế nàng đoán Triệu Trường Hạ không có người thân, đồng thời nàng ấy cũng không thể để ai khác biết rõ lai lịch của của mình, cũng được gọi là "phù lãng nhân*"

*Phù lãng nhân: kẻ lang thang, trôi nổi khắp nơi.

Phù lãng nhân được chia thành rất nhiều loại, không chỉ là dân chạy trốn, kỳ thật dân lưu lạc cũng coi là thế, còn có lính đào ngũ trốn khỏi quân đội, hoặc là nô lệ của quan phủ nha môn bỏ trốn, cuối cùng họ phạm vào tội chạy trốn, trở thành tội phạm.

Khả năng không phải là dân chạy trốn hay dân lưu lạc, vì chuyện này Triệu Trường Hạ không cần phải che giấu lai lịch của mình.

Đối phương là nữ tử, trên mặt, trên tay và cánh tay đều không có khắc chữ, không thể nào là lính đào ngũ, nô lệ hay tội phạm được. Nhìn thân thủ của nàng lúc giết người rất gọn gàng, càng không giống là hạ nhân của gia đình giàu có.

Cho nên, Khúc Thanh Giang cảm thấy Triệu Trường xuất thân từ võ quan thế gia, thuở nhỏ được huấn luyện, nhưng vì nguyên nhân nào đó... Mà bỏ nhà ra đi, hoặc là người nhà phạm pháp đưa đi làm nô dịch, nàng bị liên luỵ chỉ có thể chạy trốn, không có hộ khẩu đành vào rừng trốn, mai danh ẩn tích.

Nàng càng nghĩ càng thấy hợp lý, vì thế âm thầm quyết định: "Nếu như lai lịch của nàng ấy thập phần mẫn cảm, vậy thì sau này sẽ tận lực không hỏi đến nữa."

Thật ra sau khi tỉnh táo nàng suy nghĩ có nên nói sự tình dân chạy trốn đang ở trên núi cho cha biết hay không, hoặc là nhắc nhở dân làng một chút đừng chạy lên núi nữa.

Nhưng mà dân làng lên núi lục soát tìm người khả năng cao Triệu Lục Nguyệt sẽ bị phát hiện, nếu vậy mình chính là lấy oán trả ơn. Nếu không nhắc nhở dân làng, nàng sợ sẽ lại xuất hiện tình huống hôm qua.

Suy đi nghĩ lại, nàng quyết định "tiên lễ hậu binh". Triệu Trường Hạ truyền đạt chiêu mộ dân chạy trốn, nếu bọn họ nguyện ý tuân lệnh thì sẽ không xung đột với dân làng. Nếu bọn họ không chịu, trước tiên nàng sẽ thuyết phục Triệu Trường Hạ rời khỏi đây, sau đó nhắc nhở dân làng chú ý thì sẽ không liên luỵ đến Triệu Trường Hạ.

Triệu Trường Hạ nói thật: "Ta không có hộ khẩu."

Triệu Trường Hạ cứ nói sự thật nhưng không hoàn toàn tin tưởng Khúc Thanh Giang, nàng chỉ muốn biết Khúc Thanh Giang sẽ làm gì khi biết mình không có hộ khẩu.

Là tố cáo nàng, hay là sợ hãi?

"Nếu ngươi muốn rời khỏi đây, thật ra cũng có một cách, đó là tìm người biết về ngươi và biết rõ lai lịch của ngươi để chứng minh cho ngươi, sau đó quan phủ sẽ cử người đi xác nhận danh tính của ngươi, không có hộ khẩu cũng không sao." Khúc Thanh Giang nói.

Triệu Trường Hạ không trực tiếp trả lời: "Chuyện này để sau rồi nói."

Nàng nhìn sắc trời, nhắc nhở: "Ngươi ở đây quá lâu, nên xuống núi."

Lúc này, Khúc Thanh Giang nhận ra bụng mình đang phản kháng, giống như đang trách nàng bữa trưa không ăn cơm. Hơn nữa thời gian ăn trưa đã qua lâu rồi, nàng không trở về, e là cha sẽ tìm người, vì vậy nói: "Ngươi nhớ nói với mọi người về sự việc chiêu an dân chạy trốn đấy, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi!"

Vẫn như cũ dẫn Khúc Thanh Giang xuống đường núi, đột nhiên Triệu Trường Hạ nói: "Lần này cất lưỡi hái cho kỹ, đừng để làm rơi."

Khúc Thanh Giang chợt sửng sốt, sau liền hiểu ra đối phương nói về sự tình nàng cố ý làm rơi lưỡi hái, đồng thời cũng hiểu là nhắc nhở nàng đừng nên quay lại đây nữa.

Nàng khẽ mỉm cười: "Ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi không được trốn ta đâu."

Triệu Trường Hạ: "....."

Nàng muốn nói không phải nàng trốn tránh, mà là khi nghe thấy tiếng động có người đến sẽ tự động ẩn náo đứng quan sát một chút, xác định không có nguy hiểm mới lộ diện.

Chốc lát, nàng vẫn gật đầu.

———

Khúc Thanh Giang sau khi về nhà quả nhiên bị cha nàng Khúc Phong bắt dược rồi tra hỏi một phen.

Trên đường về nàng cũng đã tìm từ suy nghĩ kĩ, trong giỏ trúc quả thật số lượng cỏ lam cũng tăng lên, Khúc Phong không tìm được sơ hở nào, nên không truy hỏi chuyện này nữa.

Khúc Thanh Giang nhàn rỗi hỏi hắn: "Cha, người nói mùa đông đã bắt đầu, vậy thì dân lưu lạc sẽ sống thế nào qua mùa đông?"

Khúc Phong nghi ngờ: "Con bỗng nhiên quan tâm dân lưu lạc làm gì?"

Khúc Thanh Giang nửa giả nửa thật nói: "Lúc ta đi phát đồ cũ cho người nghèo trong làng, ta thấy nhà cửa của họ đều đơn sơ đổ nát, mái tranh trên nóc nhà đều muốn bị gió thổi bay, nếu gặp phải mưa và tuyết rơi e là không có chỗ ở. Dân làng đã khó khăn như vậy rồi thì những người lưu lạc sẽ còn thế nào nữa? Chẳng phải bọn họ phải dùng đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, và ngủ ngoài trời à?"

Khúc Phong trầm ngâm một lát, nói: "Con nhắc ta mới nhớ, chúng ta nên quyên góp một ít cho chùa. Chùa có bỏ vài phòng trống, mùa đông hằng năm đều tiếp nhận không ít người dân nghèo khổ, dân lưu lạc cũng có chỗ để ở. Chúng ta quyên một chút từ thiện, cũng coi như là cứu tế người ta."

"Sao chúng ta không trực tiếp quyên cho những người đó?"

Khúc Phong nghiêm mặt nói: "Nhạc nương, con phải nhớ kỹ, làm việc thiện thì có thể, nhưng không thể trực tiếp bố thí. Lòng người như rắn không thể nuốt voi, năm trước con đi phát quần áo cho bọn họ, nhưng năm nay không phát bọn họ sẽ không nhớ đến con đã bố thí năm trước, mà chỉ nhớ rõ năm nay con không bố thí cho họ. Chúng ta quyên từ thiện cho chùa, không chỉ sẽ tích được công đức mà còn làm cảm kích những người từ thiện vào chùa, nếu năm nay chúng ta không quyên cũng không ai nói ta gì cả."

Khúc Thanh Giang như đã thông suốt vấn đề nói: "Cha, ta nhớ rồi."

Nàng biết cha nói rất có đạo lý, nhưng hôm sau vẫn mang chút đồ ăn đi gặp Triệu Trường Hạ, nàng tự thấy đây không phải bố thí, mà là báo đáp.

Lần này nàng mang đến chính là món bánh củ cải trắng, nhào bột mì và ngâm củ cải thành hình bánh, sau đó chiên lên, hấp hoặc nướng, tuy phương pháp khác nhau nhưng thành quả đều ngon như nhau.

Triệu Trường Hạ không hề động vào bánh củ cải trắng, nàng nói: "Ngươi không cần thiết mỗi ngày đều đem thức ăn cho ta, ta không dễ chết đói như vậy."

"Ta biết, dù sao ngươi cũng không chết đói trước khi ta đem đồ ăn cho ngươi, chứng tỏ ngươi không cần đồ ăn của ta. Nhưng mà ngoại trừ việc này ta không biết báo đáp ngươi thế nào."

Triệu Trường Hạ nói: "Lúc đó ngươi không có lo lắng cho tính mạng của mình, ta cũng không tính là giúp ngươi."

Khúc Thanh Giang mỉm cười nói: "Vậy tại sao lúc ấy ngươi lại giết bọn hắn?"

Triệu Trường Hạ trầm mặc.

Khúc Thanh Giang đùa cợt nói: "Chắc hẳn ngươi cũng biết, trinh tiết còn quan trọng hơn mạng sống. Ít nhất bọn hắn nghĩ như vậy, cảm thấy huỷ sự trong trắng của ta tương đương như nắm được mạng sống của ta. Có lẽ ngươi cũng cho là vậy, nên bọn hắn mới muốn lấy "mạng" của ta, ngươi vì thế mới giết bọn hắn."

Triệu Trường Hạ nghĩ thầm, tiểu cô nương này nhanh mồm nhanh miệng như vậy nếu ở thời hiện đại chắc sẽ hợp với luật sư hoặc là chuyên gia đàm phán.

Nàng nói: "Ta không cho là vậy, ta chỉ không thích bọn buôn người."

"Bọn buôn người?" Khúc Thanh Giang ngẩn người.

"Lúc đó bọn hắn nói sẽ mang ngươi về."

Triệu Trường Hạ không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra khi một thiếu nữ xinh đẹp bị hai tên nam nhân bắt cóc vào núi, mà Triệu Trường Hạ lại rất căm ghét đến tận xương tủy với loại hành vi phạm tội này, nếu không có ràng buộc về luật pháp và quân đội của thời hiện đại, nàng đã giết bọn hắn từ lâu, cặn bã trong mắt nàng sống không có ý nghĩa gì cả.

Lúc ấy Khúc Thanh Giang hoàn toàn hoảng sợ, không để ý bọn hắn nói gì, cho nên cũng không để ý chuyện này. Triệu Trường Hạ nói như vậy, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai là Triệu Trường Hạ vì chuyện này mới ra tay giết người.

Nàng càng cảm động, không còn sợ khí thế của Triệu Trường Hạ nữa, nàng ôm chặt lấy đôi tay thô ráp của đối phương: "Nhưng dù sao ngươi cũng vì ta, đa tạ ngươi."

"Chuyện này ngươi không cần nói ra, tốt nhất là để trong lòng cho đến khi mục nát." Triệu Trường Hạ không thoải mái rút tay về, đi đến gốc cây lớn lấy ra bó cây cỏ đưa cho Khúc Thanh Giang, "Những thứ này ta nhận, bất quá ta cũng không thể ăn chùa của ngươi. Cho."

Khúc Thanh Giang phát hiện bó cây cỏ là cỏ lam và tùng lam, kinh ngạc nói: "Đây là ngươi hái giúp ta sao?"

"Mỗi ngày ngươi đều đến đây hái thứ này, ta nhàn rỗi nên thuận tay hái chút."

Khúc Thanh Giang thấy những thứ này có chút héo, nghĩ đến ngày hôm qua nàng hái xong liền xuống núi vậy mà Triệu Trường Hạ nhớ, nàng nói: "Mặc dù hơi héo, nhưng vẫn rất đa tạ ngươi."

Triệu Trường Hạ: "Héo không được?"

"Không phải không được, mà là hiệu quả không tốt lắm."

Triệu Trường Hạ: "......"

Được rồi, uổng phí thời gian.

Thấy bộ dạng chán nản của nàng, Khúc Thanh Giang cười yếu ớt nói: "Ta không có ý không thích, hơn nữa ta cũng lấy đủ cỏ lam rồi, sở dĩ mỗi ngày đều hái là vì đến gặp ngươi a....!"

Triệu Trường Hạ nghĩ, nghe nàng nói giống như mỗi ngày hao tâm tổn sức tìm lý do để đi gặp tình nhân của mình.

———

Tác giả có điều muốn nói:

Khúc Thanh Giang: Mỗi ngày đều phải kiếm cớ để gặp người yêu ( không phải ân nhân của mình).

Triệu sói diệt: Độc giả kêu gọi ngươi trực tiếp mang ta về nhà.

Khúc Thanh Giang: Ta chịu mang ngươi về, ngươi có chịu theo ta à?

Triệu sói diệt:.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play