Trời đã gần sáng, thôn làng chìm trong yên lặng liền bị phá vỡ bởi tiếng gà gáy, sau đó là âm thanh gà gáy liên tiếp từ phía đông rồi đến phía tây, thẳng cho đến khi sắc trời sáng tỏ mới dần biến mất.

Gần mùa đông, thời tiết đôi lúc lạnh đôi lúc lại ấm, dù là ngày hay đêm đều có gió lạnh phất phơ, sương mù mờ mịt, đến giữa trưa, vừa nóng lại vừa khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa.

Một thời gian trước, thôn làng dưới Hộc Sơn có trận mưa lớn, sau cơn mưa là bất kể ngày đêm đều có gió lạnh, người dân ra ngoài mặc áo ngắn vải thô đi mới đến cửa nhà liền bị cái lạnh làm cho phải quay đầu về phòng mặc thêm hai lớp áo.

Mọi người chỉ nói, thật sự mùa đông sắp bắt đầu rồi.

Mặt trời mới mọc lên cao xua tan đi sương mù, vùng quê yên tĩnh dần trở nên sinh động.

Khúc Thanh Giang mở cửa sổ, nhìn thấy tiểu thiếp Lý thị của cha nàng đang đi ngang qua, nàng liền hỏi: "Lý tiểu nương, cha đã dậy chưa?"

Lý thị ngừng lại, nói: "Dậy rồi."

"Đêm qua cha ta ngủ có ngon giấc không?"

"Có chút ho nhẹ, sau khi uống chén canh thuốc bổ liền ngủ thiếp đi cho đến gần sáng. Vừa rồi đã rửa mặt, bảo là muốn đi tới nhà thờ tổ bàn việc về cúng bái tổ tiên vào đông chí* tháng sau. Đến lúc đó, ông ấy sẽ ăn ở nhà thờ tổ bên kia, nói với ta để ta chuyển lời đến ngươi là không cần chờ ông ấy."

*Đông chí: Còn gọi là tiết đông chí, thường bắt đầu vào gần cuối tháng 12, theo quan niệm của ngày xưa thì báo hiệu sắp đến những ngày tết.

Khúc Thanh Giang gật gật đầu: "Ta biết rồi."

Lý thị lại hỏi: "Hiện tại ta định đi xuống phòng bếp, ngươi có muốn ăn gì không?"

"Bánh hôm qua người làm còn thừa không? Còn ăn được thì hấp lại đi, vừa không lãng phí lại bớt phiền phức."

Với điều kiện của Khúc gia, bữa sáng phong phú không thành vấn đề, chẳng qua là từ trước đến giờ Khúc Thanh Giang sống tiết kiệm, lại không để tâm đến khẩu vị, càng không muốn sáng sớm khiến cho Lý thị phải bận rộn trong bếp.

Lý thị hiểu rõ ý của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Vẫn còn. Thời tiết như này, ăn thêm mấy bữa cũng không tệ, nhưng không thể bữa nào cũng ăn."

Khúc Thanh Giang suy nghĩ một chút, sau đó tiện thể nói: "Lý tiểu nương nói đúng, lát nữa ta sẽ đi đào măng mùa đông, buổi tối có thể thay đổi khẩu vị."

Lý thị "À" một tiếng, tiến về phía nàng vài bước, ánh mắt có vài phần lo lắng: "Đào măng mùa đông, vậy chẳng phải ngươi định lên núi à? Chuyện này không thể được, quá nguy hiểm. Hay là để Kinh Khê đi đào đi! Hắn là nam nhân, lại còn là hạ nhân, lẽ ra nên để hắn làm những việc tốn công sức này."

"Ta chỉ đến rừng trúc gần nhà mình ở dưới chân núi, lại còn là giữa ban ngày, không có nguy hiểm."

Lý thị yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Chắc chắn ngươi còn ý định khác, nói đi, có phải ngươi định lên núi tìm những loại... Hoa cỏ kia để làm thuốc nhuộm phải không?"

Dựa trên sự hiểu biết của Lý thị về Khúc Thanh Giang, ngày thường nàng yêu thích thêu thùa nhưng chỉ dừng lại ở nhà, những sợi tơ dùng để thêu phần lớn đều do nàng tự xoắn và nhuộm, hôm nay đột nhiên nàng muốn đi lên Hộc Sơn bất chấp khuyên can như vậy thì chắc chắn là vì thuốc nhuộm.

"Không thể lừa được Lý tiểu nương mà." Khúc Thanh Giang bị vạch trần ý đồ thật sự nhưng không hoảng hốt, nàng quay người trở vào phòng lấy ra bức tranh đang thêu dở một nửa, mỉm cười nói: "Mấy ngày trước không để ý nên không biết còn thiếu mấy sợi tơ màu xanh da trời, hôm nay cần sử dụng đến mới phát hiện ra, cho nên ta muốn đi Hộc Sơn hái chút ít lá chàm và tùng lam, cỏ lam về làm thuốc nhuộm. Đến mùa thu thập cây Tử Thảo rồi, có thể đào thêm một ít Tử Thảo đem về, để dự trữ làm tơ màu tím cũng được."

Lý thị bị bức thêu trong tay nàng thu hút, do dự trong phút chốc, nói: "Sợi tơ thiếu ngày khác ta sẽ ra chợ mua, chuyện nguy hiểm mà ta nói không phải là địa hình hiểm trở, có chim dữ hay dã thú, mà là nghe ở miền trung An Huy xảy ra lũ lụt, rất nhiều hộ gia đình di chuyển đến phía Nam tránh nạn, trốn vào rừng vào núi để làm cướp, huyện Thanh Giang của chúng ta có nhiều núi như vậy, thật nguy hiểm...!"

Khúc Thanh Giang nghe xong, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nàng cười nói: "Tiểu nương cũng biết ta có yêu cầu rất cao đối với màu sắc của sợi tơ, tơ do người khác nhuộm nhất định không thể làm ta hài lòng, chẳng thà ta tự nhuộm, dù là xấu hay đẹp đều do ta làm nên, sẽ không trách người khác."

"Về phần chuyện những hộ gia đình trốn vào rừng làm cướp kia thì càng không cần phải lo lắng. Lũ lụt ở miền trung An Huy đã trôi qua một năm, triều đình đã sớm ban xuống chỉ dụ chiêu mộ dân bị lưu lạc, mấy hộ gia đình chạy trốn cũng được thu xếp. Mà huyện Thanh Giang lại nằm cách xa miền trung An Huy, cũng chưa từng nghe nói có cướp làm loạn, mà ta lại thường xuyên ra vào Hộc Sơn, chưa từng gặp nguy hiểm gì cả."

"Từ đây đi đến Hộc Sơn chưa được một dặm, mấy kẻ trộm cũng không dám hành hung. Xung quanh có trai tráng đi tuần tra, còn có người dân làm ruộng, nếu thật sự có nguy hiểm, ta sẽ lớn tiếng kêu cứu, tiểu nương không cần lo lắng."

Từ trước đến nay Khúc Thanh Giang có chủ kiến riêng của mình, Lý thị chỉ là tiểu nương, quả thực không thể quản lý nàng, nghe vậy, liền không khuyên nhủ nữa mà chỉ nói: "Ta đây cũng chỉ lo lắng cho một mình ngươi, ăn sáng xong thì ta sẽ cùng ngươi lên núi."

Nhiều người đi cùng quả thực cũng yên tâm hơn đôi chút, Khúc Thanh Giang không từ chối.

Lý thị đem bánh hấp lại cho đến khi mềm, sau đó cùng Khúc Thanh Giang mỗi người một cái, lại gói thêm hai chiếc bánh vào lá cây để buổi trưa đói thì lấy ra ăn, nàng cõng giỏ trúc trên lưng, cuối cùng cầm theo cuốc với liềm rồi đi ra cửa.

Hộc Sơn nằm ở phía Đông Nam của huyện Thanh Giang, mà thôn Phổ lại ở phía Nam của Hộc Sơn, bên cạnh thôn chính là ngọn núi cao nhất của huyện Thanh Giang ---- Hộc Sơn.

Trước kia huyện Thanh Giang có rất ít người sinh sống, vì thường có dã thú xuống núi quấy nhiễu xung quanh thôn trang, về sau dân số ở huyện Thanh Giang tăng lên, dân chúng bắt đầu khai hoang rừng núi, tiến hành săn bắn, chim ăn thịt và dã thú cũng dần chỉ sống trong rừng sâu, ít xuống núi hoạt động.

Đã rất nhiều năm rồi chưa có con mãnh thú nào xuống Hộc Sơn. Đây cũng là lý do khiến cho Khúc Thanh Giang dám một mình lên núi.

Đương nhiên, không phải ở chân núi không có dã thú là sẽ hoàn toàn an toàn, mà những địa phương này cỏ dại mọc um tùm, có rất nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến hoành hành. Vì vậy theo quan niệm của Lý thị, nữ nhân mà một mình rời khỏi thôn đã là rất nguy hiểm rồi, nói chi đến một mình lên núi.

Cũng may đây không phải là lần đầu các nàng vào rừng trúc và khu vực chân núi ---- Thời điểm mùa đông và mùa xuân, Lý thị sẽ cùng nhóm phụ nữ trong thôn vào rừng trúc để đào măng, Khúc Thanh Giang cũng đi theo và học được cách chế tạo thuốc nhuộm, từ đó bắt đầu thường xuyên ra vào chân núi, hái cỏ cây để nhuộm màu.

Lúc còn trẻ, Khúc Thanh Giang có cùng với các tiểu tỷ muội trong thôn lên núi, nhưng hai năm gần đây... Các tiểu tỷ muội hoặc là đã gả cho người ta, hoặc là di chuyển đến thị trấn để mưu sinh, nàng không muốn làm phiền người khác, thời gian trôi dần liền dưỡng thành thói quen một mình lên núi tìm thuốc nhuộm.

Nàng đi trên con đường nhỏ chỉ vỏn vẹn chứa được một người, ống quần hai bên đều bị sương sớm trên cỏ dại làm ướt nhưng nàng không thèm để ý. Lý thị nhìn thấy nàng bình tĩnh, nỗi sợ trong lòng cũng giảm đi.

Nhưng dù vậy, Lý thị vẫn như cũ hết sức cẩn thận, tránh dẫm phải bụi cây mà không biết có thứ gì đang ngủ yên trong đó.

Đến rừng trúc, cuối cùng Lý thị cũng buông lỏng tinh thần được đôi chút, tuy rằng đây là rừng trúc của Khúc gia, nhưng bình thường không quản lý, nên thường có người dân ra vào hái lá trúc về nấu cơm, hoặc là trộm măng, bởi vậy khắp nơi trong rừng đều có dấu hiệu của con người hoạt động, những con rắn, chuột, côn trùng, kiến thường sẽ bị quấy nhiễu nên không dám làm ổ trong rừng trúc, đối với Lý thị mà nói, nơi đây an toàn hơn nhiều.

Khúc Thanh Giang đem ống tay áo bó chặt lại, một tay cầm lấy lưỡi hái, một tay nhấc giỏ trúc, nói: "Lý tiểu nương, người ở đây đào măng đi, ta sẽ đi tìm tùng lam và cỏ lam."

Lý thị nói: "Được, nhưng ngươi đừng đi xa quá, buổi trưa phải quay lại đây tập hợp."

"Ta biết rồi."

Khúc Thanh Giang khá quen thuộc với địa hình ở đây, vì thế không sợ sẽ lạc đường. Nàng đi dọc theo con đường quanh co, tìm kiếm các loại cỏ cần thiết để làm thuốc nhuộm.

Mục tiêu chính trong chuyến đi này của nàng là tùng lam và cỏ lam, hai loại này thông thường sẽ dùng để chế tạo thuốc nhuộm màu xanh da trời. Ngoài ra không chỉ có hai loại này mà còn có thêm một số loại nữa, như là mã lam và các loại khác, bất quá mã lam thường sinh trưởng nhiều ở Tây Nam, cây lam thì lại mọc nhiều ở phía Bắc, vì vậy ở huyện Thanh Giang rất ít khi gặp chúng. Mùa thu thập Tử Thảo vừa hay đã đến, mục tiêu phụ của nàng là sẽ hái quả Tử Thảo về chắt lọc để nhuộm thành màu vàng.

Chỗ rừng núi này phần đông là cỏ dại, Khúc Thanh Giang tìm hơn một canh giờ nhưng chỉ được nửa giỏ tùng lam và Tử Thảo. Nàng nhìn thấy cây cỏ bên lề được cắt gọn gàng, cũng biết đã bị người dân đến cắt cỏ, có lẽ còn hái thêm tùng lam, cỏ lam và các loại khác nữa.

Cứ lang thang thế này ở đây chỉ phí thêm thời gian.

Khúc Thanh Giang nhìn đường núi dài vô tận, giống như một con rết, nó uốn lượn vào trong phía núi rừng sâu thẳm. Nàng nghĩ, đây là con đường tiều phu và thợ săn thường xuyên đi, rất nhiều nguy hiểm đã bị họ loại bỏ rồi, cho nên nàng đi sâu thêm chút nữa chắc cũng không sao.

Quay đầu nhìn lại rừng trúc, bóng dáng của Lý thị đã bị vô số bóng trúc cao lớn che mất đi từ lâu. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, đi dọc theo đường núi tiến vào trong rừng.

Thực vật trong rừng quả nhiên nhiều hơn so với chân núi, Khúc Thanh Giang vừa cắt hết cây cỏ lam, quay đầu lại liền nhìn thấy tùng lam. Nàng mải mê thu thập cây cỏ, cho đến khi nghe thấy âm thanh "quạc quạc" từ trong bụi cỏ mới đột nhiên giật mình, đồng thời phát hiện nàng đi lệch khỏi đường núi từ lúc nào không hay, đi tới gốc cây to lớn của cây nhãn, cành lá um tùm rậm rạp.

Xung quanh mọc rất nhiều cây Ngân Hạnh, lá vàng phủ kín khắp gốc cây nhãn trăm tuổi làm nổi bật lên nét xanh tươi của chúng.

Trong bụi cây lại phát ra tiếng động "sột soạt", Khúc Thanh Giang khẩn trương nắm chặt lấy lưỡi hái. Đột nhiên, một con chim từ đó bay thẳng ra, bay về phía phương xa.

Khúc Thanh Giang thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại liền bắt gặp hai cặp mắt không có ý tốt nhìn nàng.

"A---------"

Tiếng la hét dồn dập bỗng bị cắt ngang, Khúc Thanh Giang bị bịt miệng làm cho tiếng kêu cứu không thể thoát ra khỏi miệng.

Hai tên nam nhân bỗng xuất hiện giam cầm Khúc Thanh Giang, trong đó tên nam nhân cao lớn thì bịt miệng nàng, còn nam nhân thấp bé thì giữ chặt tay nàng, làm nàng không thể vung ra lưỡi hái. Trước mắt hai người nam nhân, căn bản nàng không có khả năng phản kháng.

Nam nhân bịt miệng Khúc Thanh Giang, ánh mắt của hắn đầy dâm đãng, mừng rỡ như điên khi nhìn nàng: "Tại sao trên núi lại có thiếu nữ xinh đẹp như vậy? Chẳng lẽ ông trời thấy chúng ta đang đói, nên ban cho chúng ta thiếu nữ này để thoả mãn huynh đệ ta?!"

Ánh mắt của nam nhâm thấp bé không có làm càn như gã kia, nhưng không thể che giấu được dục vọng. Hắn nhìn giỏ trúc phân tích rồi nói: "Đây nhất định là tiểu cô nương của vùng quê gần đây, chẳng qua không biết tại sao lại một mình lên núi hái cây cỏ?"

"Mặc kệ là như thế nào, xuất hiện trên địa bàn kiếm ăn của chúng ta, chẳng phải là món quà do ông trời ban thưởng chứ còn là gì nữa? Chúng ta đã hai tháng trốn trong núi, một chút thịt cũng chưa từng nếm được, thật vất vả lắm mới bắt được một thiếu nữ xinh đẹp trắng trẻo như vậy, hay là mang nàng ta về, để nàng hầu hạ chúng ta thật tốt!"

Nàng không hiểu hết hoàn toàn cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng nàng cảm thấy tràn đầy ác ý, một luồng khí lạnh lẽo từ chân truyền lên đỉnh đầu làm nàng rùn mình. Ban đầu có bao nhiêu dũng cảm lên núi, thì bây giờ liền có bấy nhiêu sợ hãi.

Nhưng sợ hãi không giải quyết được vấn đề, cũng không thể giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm, nàng phải tìm cách cứu bản thân...

Nàng vừa nghĩ ra cách, nam nhân cao lớn liền đoạt lấy lưỡi hái ném sang một bên, hắn cười nói: "Hay là làm một lần trước khi mang về đi."

Nam nhân thấp bé ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Khúc Thanh Giang, cũng bắt đầu sinh ra tà niệm. Hắn nhìn tứ phía, cảm thấy chỗ này bình thường không có ai lui tới, hẳn là rất an toàn, cho nên cũng không phản đối.

Dưới tình huống cấp bách, Khúc Thanh Giang liều mạng giẫy giụa, vừa mới nới lỏng được bàn tay đang bịt miệng nàng, nàng liền vội nói: "Chúng ta thương lượng chút đi."

Hai người biết Khúc Thanh Giang chỉ muốn hứa hẹn lợi ích với bọn họ, đổi lại thả nàng ra chứ không đáp ứng. Mục đích của bọn hắn đã bại lộ, cho dù thả Khúc Thanh Giang ra, bọn hắn cũng không được quả ngon để ăn.

"Thương lượng? Cho tới bây giờ, chúng ta không có gì để nói với nhau. Nếu cần nói, thì đợi bọn ta làm xong việc thì bàn lại."

Bọn hắn biết rõ trinh tiết đối với nữ nhân rất quan trọng, chỉ cần nàng bị bọn hắn làm ô uế thanh danh, quyền chủ động thương lượng liền nằm trong tay bọn hắn, đến lúc đó lo gì mà không được thêm nhiều lợi ích?!

Nỗi sợ hãi bao trùm như màn sương đen tối, che khuất đôi mắt của Khúc Thanh Giang, khiến cho nàng không thể thấy được chút ánh sáng. Cảm xúc tuyệt vọng bao vây trong lòng, dần dần bao phủ lấy nàng, làm cho nàng như rơi xuống vực sâu thăm thẳm, toàn thân bắt đầu lạnh run.

Nàng bị đè xuống đất, như con cừu non chỉ đợi bị người ta tùy ý chém giết.

Hai mắt nàng vô hồn nhìn về phía cây nhãn trăm tuổi, đột nhiên từ đó mở ra khoảng không gian, như thể là ánh sáng ngưng tụ.

Một bóng người thân mặc y phục màu xanh lá rơi từ cành lá xum xuê xuống, giẫm lên tên nam nhân cao lớn. Khúc Thanh Giang chỉ nghe thấy tiếng động của thứ gì đó bị vỡ nát, liền nhìn thấy nam nhân kia đã đập đầu xuống đất, rất nhanh đã gục ngã, sau đó liền không còn cử động nữa.

________

Đôi lời của tác giả: Câu chuyện đã bắt đầu, mong rằng sẽ được mọi người ủng hộ và để lại lời nhắn, cảm ơn mọi người nhiều!

Truyện này giống với quyển "Quy điền vui cười", nhưng thời gian sớm hơn ba năm, đây là hai quyển tiểu thuyết độc lập, nên chưa đọc "Quy điền vui cười" cũng không sao.

Mặt khác, truyện này tham khảo rất nhiều tư liệu liên quan đến nông nghiệp, thêu thùa, thuốc nhuộm. Sách tham khảo gồm có "Thiên Công khai vật", "Tuyết hoạn thêu phổ sách tranh", "Vương trinh nông sách", "Tô-ki-ô mộng hoa lục", "Tống thay Lưỡng Hồ khu dân gian cường thế lực cùng địa vực trật tự" và các loại khác. Thuốc nhuộm thì tham khảo từ "Thiên Công khai vật" và Baidu, từ nay sẽ không đặc biệt chú thích nữa.

Về phương diện nông nghiệp thì sẽ liên quan đến lúa nước cùng các loại giống dưa. Sau này viết đến sẽ đánh dấu, nếu không có, nhất định là quên rồi.

(Đây chẳng phải là đã spoil rồi sao?)

Cuối cùng là đôi lời của mình: Mình không phải là dân edit truyện lâu năm, cũng không có kinh nghiệm, mình chỉ edit để mình tự cày truyện thôi. Mình không edit hoàn toàn đúng nghĩa, cũng không giữ nguyên văn của QT, nên các bạn nào yêu thích văn QT thì có thể lướt qua, tại mình edit theo ý mình, dễ hiểu cho các bạn muốn đọc, khen thì mình vui vẻ nhận ạ, còn không thì thôi, dị he cảm ơn đã đến với mình ᕙ⁠(⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠ᕗ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play