Tề Lỗi một đường chạy như bay. Sau khi chạy hơn mười phút, cậu đưa Diêu Thiên Thiên vào một căn phòng, sau đó...
Ngày hôm ấy, Diêu Thiên Thiên đã hói đầu về nhà!
Tốc độ cạo trọc đầu của Tề Lỗi quả thực rất nhanh. Cậu ta nhấn Diêu Thiên Thiên ngồi lên trên ghế, cầm bình xịt tóc, xịt lên đầu cô như tưới hoa, sau đó lôi dao cạo ra bắt đầu cạo. Lúc đầu Diêu Thiên Thiên muốn giãy giụa, lại bị Tề Lỗi đè lại: "Kỹ thuật của anh không được tốt cho lắm. Nếu em vùng vẫy lỡ đụng phải nơi nào đó thì anh cũng không chịu trách nhiệm đâu."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diêu Thiên Thiên lập tức cứng đờ cả người, ngay cả thở cũng không dám, trơ mắt nhìn cái đầu tròn của mình bị Tề Lỗi cạo sạch.
Có loại xuyên sách gạt người như vậy sao? Những nhân vật chính bình thường xuyên sách, không phải bọn họ đều bắt đầu chịu khổ từ năm mười mấy tuổi, độ tuổi đã có năng lực chống cự sao? Không phải các nhân vật chính bình thường khi còn nhỏ thường có người liều chết bảo vệ, mãi đến lúc nhân vật chính có thể chịu được ngược đãi mới bắt đầu tiến triển tới tình tiết ngược sao? Có ai là người xuyên sách trong vòng mười ngày, không chỉ bị bắt cóc mà còn gặp phải cảnh ngược đãi nhi đồng khi mới bốn tuổi sao? ( Lưu ý: Tất cả tuổi tác trong truyện này đều là số chẵn. )
Không logic một chút nào! Chuyện này rất không phù hợp với định luật “bàn tay vàng”!
Không phải vì cô là người xuyên vào bộ “Mary Sue” này nên sẽ dẫn đến hiệu ứng bươm bướm, tất cả những người đàn ông thích nữ chính đều sẽ quay sang thích cô, tất cả hào quang của nữ chính đều sẽ tụ tập trên người cô sao?
Hoặc là do từ lúc cô xuyên vào đây, bộ tiểu thuyết “Mary Sue” trời đánh và máu chó này đã biến thành một bộ “Mary Sue” trời đánh, máu chó và thêm cả ngược đãi nữa? Vì thế muốn dạy dỗ trẻ con thì phải dạy lúc còn sớm, muốn ngược đãi người đọc thì phải ngược đãi từ lúc còn bé sao?
Diêu Thiên Thiên rưng rưng nước mắt nhìn bé gái béo trong gương biến thành bé gái béo đầu trọc. Đầu tròn không bị lồi lên, thực sự rất giống một diễn viên điện ảnh nổi tiếng nào đó, nhưng trông cô còn béo hơn cậu ta mấy lần!
Cuối cùng cũng nhịn được đến lúc Tề Lỗi buông tha cho cô. Diêu Thiên Thiên đang chuẩn bị bùng nổ thì ai ngờ, cậu bé kia đã cầm dao đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn không quên bấm khóa, nhốt cô ở bên trong!
Đây là cầm tù trong truyền thuyết sao?
Diêu Thiên Thiên bắt đầu lên kế hoạch chạy trốn… Phương án một: Phá khóa, đòi hỏi phải có kỹ năng chuyên môn. Có thể thấy, dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách cô đều chưa từng học qua môn học này nên phương án một - loại trừ! Phương án hai: Phá cửa, đòi hỏi phải có sức lực cực kỳ lớn. Xét thấy dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách cô cũng chưa bao giờ có sức lực lớn đến vậy, nên phương án hai – tiếp tục loại trừ! Phương án ba: Nhảy qua cửa sổ, đòi hỏi một thân thể khỏe mạnh. Với tình hình cơ thể của cô béo lúc này, thật sự không thể đáp ứng yêu cầu cả về chiều cao và cân nặng, nên phương án ba – vẫn tiếp tục loại trừ...
Do những hạn chế về thể chất của bé gái bốn tuổi nên trong vòng hai mươi phút, Diêu Thiên Thiên đã loại trừ hết mười hai phương án. Trong lúc cô đang nghĩ tới phương án thứ mười ba thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Suýt chút nữa Diêu Thiên Thiên đã bị hào quang của ánh chiều tà làm cho mù mắt bởi... một vật cực sáng!
Diêu Thiên Thiên tập trung nhìn vào vật thể sáng lóa kia. Hóa ra là một cái đầu hói tròn hơn, to hơn và sáng hơn cô!
Tề Lỗi sờ đầu mình, lại sờ cái đầu thịt mềm mềm của Diêu Thiên Thiên, cười toe toét nói: "Vậy mới là hòa nhau."
Nói xong, thừa dịp Diêu Thiên Thiên vẫn còn đang sững sờ. Cậu ta tranh thủ sờ đầu, nhéo mặt cô: "Đúng là sờ em vẫn thích hơn."
Diêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn cái tay đang tạo nghiệp trên đầu mình, cô rất muốn bắt lấy nó rồi cắn mạnh một cái. Nhưng xét thấy thiếu niên nhỏ tuổi này có bản lĩnh “đả thương địch thủ một ngàn, tự bản thân cũng tổn hại một ngàn”, thế là cô cố gắng nhịn xuống.
"Đi thôi, anh đưa em về nhà." Tề Lỗi vươn tay, nhe răng cười làm lộ ra hai chiếc răng sâu.
Thấy không, răng còn chưa thay xong, cô là một thanh niên tốt của thế kỷ 21, so đo với một thằng nhỏ lớp ba làm gì. Thôi thì tiêu tan hết hiềm khích lúc trước, chuyện cũ đều trở về với cát bụi đi. Nếu đầu đã bị cạo trọc, vậy thôi buông dao, quy y nơi cửa Phật đi.
Vì thế, Diêu Thiên Thiên bày ra bộ dáng cao thâm khó lường ( ngốc khờ ) , đặt bàn tay mũm mĩm của mình vào lòng bàn tay của Tề Lỗi, nhấc chân như một cô công chúa bước theo cậu ta ra ngoài.
Cô gái nhỏ bắt chước bộ dáng của người lớn tỏ ra kiêu ngạo cực kỳ. Hơn nữa đôi tay mũm mĩm cũng rất mềm mại, khiến trái tim của thiếu niên nhỏ tuổi họ Tề bắt đầu mạnh mẽ nảy mầm. Thật đáng yêu, thật muốn bắt một con về nuôi cho đã ghiền!
Rất nhiều năm sau, Tề Lỗi đã tự kiểm điểm lại bản thân không biết bao nhiêu lần. Tại sao mình lại tiêu hao hết tất cả tuổi xuân tươi đẹp trên người của một bé gái nhỏ hơn mình sáu tuổi chứ? Còn chưa đến một ngày đã bị bé gái béo lừa tới tay. Nhất định là do bàn tay nhỏ bé năm đó quá mềm mại và biểu cảm khi ấy quá dễ thương, đến nỗi mọi sở thích của cậu trong thời niên thiếu đều đặt hết lên người bé gái béo. Cũng chính là vì bàn tay nhỏ bé đó, khiến một người lãnh khốc vô tình, lạnh lùng tàn nhẫn như anh thế nhưng có một sở thích không thể cho ai biết… Đó chính là nuôi một con heo béo béo tròn tròn làm thú cưng! Chuyện này quả thực vô cùng mất mặt mà.
...
Diêu Thiên Thiên chỉ yêu cầu Tề Lỗi đưa cô đến trước cổng trường, vì ở đó có xe đang chờ cô. So với những bạn học khác, cô ra muộn hơn rất nhiều, cũng may trước đó Diêu Thiên Thiên đã gọi cho lái xe và đại ca Trung Nam Hải nên bọn họ mới không cảm thấy sốt ruột.
Nhưng khi nhìn thấy cái đầu bóng loáng kia, cằm của bọn họ ngay lập tức rớt đầy đất.
Chuyện này... Học sinh tiểu học bắt nạt người khác đã lợi hại đến mức này rồi sao?
Đại ca Trung Nam Hải lại chuyển ánh mắt sang nhìn cậu bé đưa cô tới. Rồi, lại thêm một đứa đầu hói nữa!
Tuy rằng Diêu Thiên Thiên cũng không phải là một đứa trẻ được mọi người yêu thích. Cô luôn luôn im lặng, cũng không thích làm nũng, rất ít người nhà họ Diêu thích cô. Nhưng dù sao cô vẫn là con gái của Diêu Đại Vĩ, mới đến nhà trẻ đã bị người khác bắt nạt thành ra như vậy, cũng quá đáng thương rồi.
Hơn nữa sau khi cô bé lên xe cũng không nói một lời, miệng mím chặt giống như sắp khóc. Trung Nam Hải và tài xế lại bỗng nhiên cảm thấy, đứa bé này vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Người lớn thường không thích những đứa trẻ quá trầm, nhưng tất cả bọn họ đều thích những đứa trẻ ngoan ngoãn không khóc. Và thế là Diêu Thiên Thiên với một chiếc đầu hói, bước đầu đã khơi gợi lên căn bệnh "cuồng loli” của hai ông chú.
Thấy bé gái mũm mĩm bị bắt nạt như vậy, đại ca Trung Nam Hải và tài xế rất muốn đi tìm giáo viên để chất vấn, nhưng nhìn trên phương diện mình không phải phụ huynh của cô bé, nói chuyện chắc chắn sẽ không có sức nặng. Tốt hơn là nói với Diêu Đại Vĩ, để ông ta trực tiếp gây áp lực cho trường học thì hơn.
Mấy người nhanh chóng lái xe về nhà họ Diêu, nhưng Diêu Đại Vĩ lại không có ở nhà. Ông ta sau khi nghe ngóng được tin tức của Diêu Doanh Tâm, đã bay thẳng đến tỉnh S xa xôi ngàn dặm để cứu con gái rồi.
Nghe được tin tức này, Diêu Thiên Thiên bắt đầu suy tư. Xem ra việc cốt truyện tiếp tục phát triển ở tỉnh S là không thể tránh được. Ngay cả khi cô đã phá vỡ âm mưu bị lừa bán của cốt truyện, nhưng vẫn không thể ngăn cản duyên phận của nữ chính với tỉnh S. Diêu Thiên Thiên thật sự không biết, liệu lần này Diêu Đại Vĩ có thể đưa Diêu Doanh Tâm trở về hay không. Chỉ cần có thể đưa cô ta về nhà, không tiếp xúc với “thanh mai trúc mã”, cứ cho là “bàn tay vàng” của tác giả to như cột điện, cũng không có cách nào làm cho mấy nam chính yêu một bé gái hai tuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên được.
Diêu Thiên Thiên đang rơi vào trầm tư, đột nhiên cơ thể của cô bị một vòng tay ấm áp ôm lấy. Vương Nhị Nha rưng rưng nước mắt nhìn Thiên Thiên, vuốt đầu cô hỏi: "Đây là ai làm? Ai bắt nạt con!"
Thực ra bà cũng muốn tới tỉnh S, nhưng Diêu Đại Vĩ đã đến đó mà không nói gì với bà. Bà và Diêu Thiên Thiên quả thực là cùng lúc biết được chuyện này. Nếu không có chuyện gì xảy ra, bà chắc chắn sẽ đi theo Diêu Đại Vĩ. Nhưng bây giờ Diêu Thiên Thiên biến thành như vậy, Vương Nhị Nha bỗng nhiên cảm thấy, bà phải ở lại để chăm sóc cho Thiên Thiên. Nếu như cả nhà đều đi hết, một đứa trẻ suýt chút nữa bị lừa bán như Thiên Thiên chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi.
Nhìn cái đầu bóng loáng của Diêu Thiên Thiên, Vương Nhị Nha rất muốn khóc. Lúc trước, khi Thiên Thiên mới tới nhà trẻ, Diêu Đại Vĩ nói gia đình bọn họ không phải một gia tộc giàu có mấy đời, mà chỉ là một nhà giàu mới nổi lên gần đây, sợ Thiên Thiên sẽ bị người trong trường quý tộc bắt nạt. Thế nên chỉ gửi con bé đến một trường công lập, đút chút tiền cho giáo viên, như vậy Thiên Thiên sẽ được chăm sóc tốt hơn cả trường quý tộc.
Nghe những lời này, Vương Nhị Nha mới đồng ý để Diêu Thiên Thiên tới trường công lập học. Nhưng lúc đó, Diêu Đại Vĩ quá bận rộn chuyện trong công ty, chỉ bố trí lái xe đưa cô đến trường, cũng quên không dặn lái xe đưa chút tiền cho giáo viên. Vậy nên đãi ngộ của Diêu Thiên Thiên và đãi ngộ của các bạn học khác đều giống nhau. Trên thực tế, điều này rất tốt, ít nhất thì Diêu Thiên Thiên cũng đã làm quen với nó. Cô thật sự không thích cái gọi là trường quý tộc, hơn nữa đãi ngộ khác biệt cũng không phải chuyện gì tốt, cứ như bây giờ là tốt lắm rồi.
Nhưng Vương Nhị Nha lại không nghĩ như thế, bản thân bà cũng không có nhiều kiến thức, thế nên phản ứng đầu tiên khi thấy con gái bị bắt nạt thì chính là gồng mình bảo vệ con. Bà muốn biết tại sao Diêu Thiên Thiên lại bị bắt nạt đến mức này. Vương Nhị Nha lập tức đi hỏi lái xe, chẳng qua câu trả lời của lái xe đã gián tiếp nói cho bà biết - Diêu Đại Vĩ đã không dặn dò giáo viên chăm sóc Thiên Thiên như những gì ông ta nói.
Vì vậy, trong đầu Vương Nhị Nha ngay lập tức xuất hiện một câu kết luận, là do Diêu Đại Vĩ hại Thiên Thiên bị bắt nạt đến mức này!