Sau giờ tan học, Diêu Thiên Thiên và cậu bé kia cùng nhau ngồi trong lớp viết bản kiểm điểm. Cả hai đều đang vò đầu bứt tóc.

Vì sao, vì sao tôi đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn phải ngồi viết bản kiểm điểm? Một đứa trẻ bốn tuổi có thể viết được bản kiểm điểm sao? Giờ Diêu Thiên Thiên mới học được bao nhiêu chữ chứ?

Cùng lúc đó, cậu bé kia cũng đang không ngừng chửi thề trong đầu.Tại sao!? Tại sao mình đã bị đánh, bị phạt đứng, lại còn phải chép mười lần bản kiểm điểm, lại thêm cả chép sách? Còn phải chép lại tất cả các bài tập ngữ văn ngày hôm nay!

Đều là lỗi của cậu ta ( cô ta )!

Hai người đồng thời nghĩ.

Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi vẽ lên giấy một chiếc đồng hồ đeo tay, sau đó đưa cho cậu bé. Chiếc đồng hồ này bổn tiểu thư mua từ năm ngoái đó!

Cậu bé chẳng hiểu gì, nhưng xét thấy bé gái này mắng chửi người không phun lời thô tục, chắc chắn thứ em ấy đưa cũng không tốt lành gì, cậu ta tất nhiên sẽ không ngu ngốc đi thỉnh giáo.

Tuy nhiên, để đáp lại món quà bé gái đưa, cậu ta liền vẽ một con heo nhỏ rất đáng yêu cho Diêu Thiên Thiên. Diêu Thiên Thiên phiên bản heo nhỏ, trên đầu có hai bím tóc trông như hai chiếc sừng, đáng yêu cực kỳ.

Một cậu bé đánh nhau cả ngày như này, thế nhưng có thể vẽ ra một bức tranh đáng yêu như vậy… Diêu Thiên Thiên nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay trông như con chó của mình, yên lặng cúi đầu.

Rất không khoa học!

Bỗng nhiên cậu bé chợt nhận ra, tại sao mình lại đi so đo với một bé gái kém tuổi làm gì không biết nữa!

Cậu ta mở lòng bàn tay ra nhìn, vừa rồi có kéo sợi dây chun trên bím tóc của cô bé xuống. Tưởng tượng ra cảnh cô bé xù một bên tóc đi về nhà, giờ nghĩ lại bỗng thấy hành động của mình cũng có chút quá đáng thật. Vì thế, cậu vươn tay, vô cùng vụng về buộc lại bím tóc cho Diêu Thiên Thiên.

Diêu Thiên Thiên: ( ⊙o⊙) A a a a a a a!!! Đau chết bà đây rồi!

Cậu ta nhanh chóng rụt tay lại, một nhúm tóc lớn còn mắc trong lòng bàn tay… Cậu ta ngay lập tức cười toe toét: "Anh, anh không phải cố ý."

"Anh cố tình thì có! (╰_╯)#!" Diêu Thiên Thiên tức đến sùi bọt mép. Được rồi, đây không phải từ so sánh mà là từ hình dung - một bên tóc của cô đã thực sự dựng đứng lên.

Tóc bị buộc thành một mớ hỗn độn, dây chun và tóc cuốn vào nhanh rối tinh rối mù. Dù có làm thế nào, Diêu Thiên Thiên cũng không thể sửa lại được, càng sửa càng đau, không lâu sau đầu đã đổ đầy mồ hôi.

Cậu bé thật sự rất băn khoăn, vội vàng móc chùm chìa khóa bên hông ra, móc khóa là một con dao sắc: "Anh giúp em cắt dây chun nhé."

Diêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cuối cùng cô quyết định tin tưởng con người này thêm một lần nữa, buông tay ra để cậu ta làm. Động tác cậu bé vô cùng thành thục, giơ tay “chém” xuống, theo hướng lưỡi dao lia xuống còn có một đoạn tóc dày của Diêu Thiên Thiên. Mớ tóc kia lặng im, thê thảm nằm trong bàn tay cậu bé, dây chun...

Nó vẫn còn bướng bỉnh dính chặt lấy một sợi tóc của Diêu Thiên Thiên, hoàn toàn không đứt!

Cậu bé nhanh tay lẹ mắt "vèo" một cái, nhổ sợi tóc kia xuống, cầm dây chun tranh công cười cười: "Cắt được rồi."

Sờ sờ đầu mình, Diêu Thiên Thiên không để ý tới bản kiểm điểm còn đang viết dở, dùng đôi chân ngắn chạy ra khỏi lớp học. Khi chạy đến bục giảng thì bị vướng một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Cậu bé bị lương tâm của mình thôi thúc, sợ cô ngã sấp xuống, không nhịn được chạy theo.

Cậu thấy bé gái béo đang đứng trước tấm gương ở lối lên cầu thang. Cô bé ngẩn người nhìn chiếc đầu bị trọc một bên của mình.

"Khụ, khụ." Cậu bé lúng túng ho khan, an ủi xoa đầu cô: "Thôi mà, đừng nhìn nữa, không phải mấy tháng nữa sẽ dài ra sao."

"Ừm... Thật ra, tóc ngắn cũng rất đẹp, tóc của anh cũng vậy."

"Ừm... Anh tên là Tề Lỗi, đừng thấy anh mới lên lớp ba mà coi thường, ngay cả lớp sáu còn sợ anh đó. Sau này anh sẽ bảo vệ em, em là em gái béo của anh, ai bắt nạt em thì cứ nói với anh."

Hóa ra, kẻ bắt nạt Diêu Thiên Thiên tàn nhẫn nhất kể từ khi cô xuyên sách tới giờ lại chính là anh ta.

Béo Thiên Thiên với tốc độ của “ma Sadako” bò ra từ trong TV chậm rãi quay đầu, gằn từng chữ hỏi: “Anh, tên, là, Tề, Lỗi?"

"Ồ, em cũng từng nghe qua tên của anh sao?"

“Có, một, anh, trai, tên, là Tề, Sâm?"

"Ấy? Sao em biết?"

"Có, một, em, gái, tên, là, Tề, Miểu?"

“Đúng rồi, lớn hơn em hai tuổi, học mẫu giáo.”

“Anh, nói, anh, muốn, bảo, vệ, tôi?"

"Đúng vậy, em có thể nói chuyện nghiêm túc một chút không? Vừa mới học nói nên nói chuyện không được lưu loát hả?" Tề Lỗi nhìn Diêu Thiên Thiên, không nhịn được lại xoa nhẹ một bên đầu trọc bi thảm của cô, thật sự chơi rất vui đó.

“Được rồi.” Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không cần anh bảo vệ, chính anh vẫn nên ngẫm đến việc tìm người bảo vệ mình ấy!"

Sau khi nói xong, cô không chút khách khí xông lên. Sử dụng tất cả chiêu thức mình có: nắm đấm, chân đá, tay cào, miệng cắn, không chút nể nang.

Gì cơ! Anh ta là Tề Lỗi? Tề Lỗi đáng yêu nhất của tôi!

Phải đánh anh ta không trượt phát nào!

Nữ chính, anh ta chính là “bia đỡ đạn” của cô. Tương lai sau này bà đây kiên quyết đứng bên trận doanh của cô!

Tề Lỗi không hổ là nhân vật đầu gấu nhất lớp ba, ngay cả học sinh lớp sáu còn sợ uy thế của cậu ta. Đối mặt với “tất sát kỹ*” của Diêu Thiên Thiên ( Chú ý: Nên tưởng tượng nó là các tuyệt chiêu meo meo trong “Bảo bối thần kỳ” ), cậu ta vẫn hiên ngang không hề hấn gì!

*tất sát kỹ: điên cuồng cào cấu

Được rồi, sức lực của một đứa bé bốn tuổi mà thôi, chẳng có một chút xíu áp lực nào đối với Tề Lỗi cả. Cậu ta nhìn đứa bé đang xù lông kia, cánh tay dài duỗi ra, vô cùng xấu xa xách Diêu Thiên Thiên lên. Trọng lượng của bé gái béo không hề nhẹ một chút nào, cổ áo phía sau lại bị cậu ta dùng tay xách lên khiến nó thít chặt lại, hại Diêu Thiên Thiên suýt chút nữa đã tắt thở. Trong lúc giãy giụa cô đã túm được tóc của Tề Lỗi, Tề Lỗi bị đau thả tay ra. Kết quả... Bi kịch.

Lực sát thương của một bé gái bốn tuổi đối với người trưởng thành mà nói thật sự không đáng kể. Người ta ước tính rằng sức mạnh của một đứa bé chẳng khác nào một con thỏ nhỏ. Diêu Thiên Thiên lại không giống vậy, tuy rằng cơ thể của cô là đứa bé bốn tuổi, nhưng tâm trí cô đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi. Cô biết cách làm thế nào để sử dụng sức lực nhỏ bé tạo ra hiệu quả sát thương lớn nhất! Sau vài lần thăm dò, phát hiện Tề Lỗi không hề phản kháng, cô bắt đầu tấn công vào chỗ yếu. Dù bấy nhiêu đó không nhằm nhò gì đối với Tề Lỗi, nhưng mục đích của cô cũng không đơn giản như vậy. Thấy Tề Lỗi cúi gập người xuống, cô lập tức nhảy lên. Lấy tư thế như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, cô túm lấy tóc của Tề Lỗi!

Thể lực của một đứa trẻ bốn tuổi không có cách nào kéo đứt được nhiều tóc như thế, huống chi còn là tóc ngắn. Nhưng Diêu Thiên Thiên đã tận dụng triệt để các lý thuyết khoa học bao gồm: thể chất, vận động, vật lý và các phương diện khác. Nhờ tác dụng của trọng lực lên cơ thể con người, cô ngoan cố biển đổi sức mạnh chưa đến mười mấy Newton* thành vài trăm Newton có cùng trọng lượng như mình! ( Để biết thêm chi tiết, vui lòng tham khảo nguyên lý: G=mg, trong đó m là khối lượng của béo Thiên Thiên . ) Một lực này đã đủ để nhổ tận gốc mấy cọng tóc ngắn trên đầu Tề Lỗi, không chừa lại một sợi nào!

*Thuyết vạn vật hấp dẫn của Newton.

Sức chịu đựng của Tề Lỗi đúng là vô cùng dẻo dai, đau đớn bậc này mà cậu ta vẫn có thể nhịn được. Chỉ thấy Tề Lỗi ôm đầu, đau đớn ngồi xổm xuống, xoa mạnh trên đầu vài cái, biểu tình trở nên vặn vẹo. Nhưng cậu ta vẫn cố gắng hít thật sâu nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp bật ra khỏi miệng!

Diêu Thiên Thiên cũng có chút áy náy khi thấy bộ dạng đau đớn này của cậu ta. Nhưng thua người không thể thua trận, cô làm bộ vui sướng, vô cùng đắc ý thổi nhẹ mấy cọng tóc ở trong lòng bàn tay, sau đó tỏ ra ngại ngùng nói: "Coi như chúng ta hòa nhau."

Tề Lỗi hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn qua tấm gương phía đối diện, chỉ thấy một cái đầu trọc lông lốc!

"Chưa hòa được." Cậu bé nhắm mắt, dùng một tay vác Diêu Thiên Thiên vẫn đang cười ngại ngùng lên trên vai. Tiếp đó, cậu phớt lờ sự giãy giụa của bé gái trên lưng, khiêng người nhảy ra bên ngoài cửa sổ.

Vách tường phía sau trường học có một cái lỗ do đám trẻ con nghịch ngợm tạo ra. Nó đã được tu sửa mấy lần nhưng chúng vẫn không ngừng làm hỏng nên nhà trường chỉ có thể mặc kệ. Tề Lỗi vác Diêu Thiên Thiên lên vai, bò ra khỏi lỗ hổng trên vách tường, sau đó chạy ra ngoài. Mặc dù dọc theo đường đi, Diêu Thiên Thiên chưa từng nghĩ đến việc kêu cứu, nhưng tên Tề Lỗi có lòng dạ độc ác kia vẫn che miệng cô lại!

(⊙o⊙)! Không lẽ mình vẫn bị bắt cóc một lần nữa sau khi bị lừa bán không thành sao? Thiếu niên nhỏ họ Tề này, cậu nên suy nghĩ kỹ một chút, bắt cóc là phạm pháp đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play