Tề Lâm Mạn nhìn nàng ta với vẻ căm ghét: Cút xuống đi, thứ vô dụng, nhìn thấy ngươi là chướng mắt.
Đinh Đang vội vã định đi thì Tề Lâm Mạn chợt nói: À phải rồi, hiện giờ Thường ma ma sao rồi?
Đinh Đang giật mình: Thường ma ma...!Thường ma ma bị Hoàng tử phi bỏ độc, đến giờ vẫn còn nằm một chỗ, không biết có sống nổi không nữa.
Nghiêm trọng vậy à?
Đinh Đang vội gật đầu.
Trong đáy lòng Tề Lâm Mạn lập tức có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, nhưng cuối cùng cơn giận vẫn lấn át lý trí, vứt lời nhắc nhở của Tiêu Quân Hạo ra sau đầu, nàng ta lạnh giọng: Gọi Thường ma ma tới đây gặp ta.
Nếu sư huynh nói nàng ta đừng chủ động trêu chọc Vân Hiểu Tinh, vậy thì nàng ta làm việc chính đáng, cho dù đến cuối sư huynh có biết cũng sẽ không trách tội nàng ta.
Thường ma ma vừa mới bước vào nhà đã khóc lóc ỉ ôi quỳ xuống kể khổ với Tề Lâm Mạn: Tiểu thư! Người phải đòi lại công bằng cho lão nô đó!
Cả người Thường ma ma sưng vù, không còn nhìn ra được hình người nữa, Tề Lâm Mạn lùi lại mấy bước với vẻ chê bai: Sao ngươi lại thành ra thế này?
Tiểu thư, tất cả là do ả độc phụ đó hại lão nô! Nàng ta biết rõ lão nô là người của người mà còn cố tình hạ độc lão nô! Thường ma ma dập đầu bùm bụp: Tiểu thư, loại người như vậy thì làm sao gánh vác được vị trí Hoàng tử phi chứ! Vị trí đó rõ ràng là của người mà, nàng ta còn chẳng xứng để xách giày cho người! Người mới là đương gia chủ mẫu đích thực trong phủ của chúng ta!
Tề Lâm Mạn nở nụ cười hài lòng, sau đó lại lập tức lạnh mặt: Ta chỉ là một Trắc phi, chẳng phải đương gia chủ mẫu gì, nhưng nếu ngươi đã tới tận chỗ ta cầu xin rồi thì có thế nào hôm nay ta cũng phải đòi công bằng cho ngươi!
Cảm ơn tiểu thư!
Ngay sau đó Tề Lâm Mạn dẫn theo một đám người đến Hợp Tâm uyển, Vân Hiểu Tinh nghe thấy tiếng người tới, nàng quét mắt nhìn Thường ma ma dẫn đầu đoàn người, ánh mắt nàng lóe lên sự sắc bén, nhưng thái độ thì lại biếng nhác: Bày binh bố trận quy mô quá nhỉ, Trắc phi muội muội tới thỉnh an bổn phi à?
Thường ma ma chỉ thẳng vào Vân Hiểu Tinh: Chính ả độc phi này hạ độc khiến lão nô khổ sở không kể xiết, Trắc phi nương nương, người nhất định phải đòi lại công bằng cho lão nô!
Tề Lâm Mạn chịu đựng đưa Thường ma ma tới đây đã phải dùng sự kiên nhẫn lớn lắm rồi, thấy Vân Hiểu Tinh còn dám khiêu khích, cơn giận lập tức bùng lên trong lòng nàng ta.
Lần trước con khốn này vừa mới ăn đòn xong, xem ra vẫn chưa nhớ đòn lắm đâu.
Vân Hiểu Tinh, đây là phủ Bát Hoàng tử, thế mà ngươi lại hành hạ ma ma trong phủ như vậy, đúng là quá tàn nhẫn, hôm nay ta phải đòi công bằng cho Thường ma ma.
Tề Lâm Mạn nói, sau đó lập tức lao đến đánh Vân Hiểu Tinh, nàng ta giương ngón tay ra, nhắm thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Vân Hiểu Tinh.
Ánh mắt của Vân Hiểu Tinh hết sức lạnh lẽo, lần trước nàng bị đánh là vì nàng không biết đối phương có võ, lần này mà còn để đối phương đạt được mục đích thì nàng đúng là bị ngốc thật rồi.
Vân Hiểu Tinh nhanh chân né đi, giữa lúc xoay người, hai khẩu súng ngắn cột giữa chân đã đáp lên tay, tiếng răng rắc vang lên, nhanh chóng nạp đạn.
Pằng…
Tiếng nổ vang rền, toàn bộ phủ Bát Hoàng tử đều bị kinh động, hai tay Vân Hiểu Tinh cầm súng, đôi mắt lạnh lẽo, viên đạn bay sượt qua tóc mai của Tề Lâm Mạn, tóc nàng ta bị cháy rụi hết mấy sợi, viên đạn ghim vào thân cây to, thân cây theo đó vỡ ra.
Sự sợ hãi dâng lên trong mắt Tề Lâm Mạn, tay nàng ta run rẩy, trước giờ nàng ta chưa từng cận kề cái chết như vậy.
Không để đối phương phản ứng kịp, Vân Hiểu Tinh đã quát lên: Người đâu! Bắt thích khách!
Các thị vệ vốn đã chạy vào phủ vì nghe thấy tiếng vang, nghe lệnh Vân Hiểu Tinh xong họ lập tức rút dao xông tới.
Hoàng tử phi, thích khách đâu?.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Vân Hiểu Tinh khịt mũi, phất tay áo liếc nhìn Tề Lâm Mạn nói bằng giọng trầm khiến người nghe không rét mà run: Tề Trắc phi vừa có ý đồ mưu hại bổn hoàng tử phi, bắt ả lại cho ta.
Đội thị vệ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nội viện, họ biết rất rõ tình hình trong phủ, thế là bỗng chốc liếc nhìn nhau, không ai dám xông lên.
Thường ma ma thấy vậy thì lập tức nói với giọng mỉa mai: Hoàng tử phi, đây là phủ Bát Hoàng tử đó, không phải phủ Tướng quân đâu, điện hạ mới là chủ nhà, ai ai cũng biết tiểu thư nhà chúng ta mới là người mà điện hạ yêu thương, ngươi là cái thá gì chứ, có tư cách sai bảo người trong phủ này sao!
Chát!
Vân Hiểu Tinh trở tay tát một phát, đánh cho Thường ma ma ngã nhào xuống đất!
Nàng bật cười đầy nghiêm nghị: Ta là cái thá gì à? Ta là Hoàng tử phi mà Tiêu Quân Hạo cưới hỏi đàng hoàng, dù Tề Lâm Mạn có được Tiêu Quân Hạo yêu chiều đi nữa thì nói cho cùng ta mới là Chính phi của cái phủ Bát Hoàng tử này.
Nếu hôm nay ta mà chịu bất kỳ sự thiệt thòi nào, đợi đến khi Tiêu Quân Hạo về, ta hoàn toàn có thể khiến cả cái phủ Hoàng tử này gà bay chó sủa! Tính cách của ta thì mọi người cũng biết rồi, đừng tưởng là ta không dám làm!
Nét mặt của đội trưởng đội thị vệ đã hơi thay đổi.
Hắn chịu trách nhiệm bảo vệ phủ, tất nhiên là biết những chuyện đã xảy ra gần đây, cũng biết vị Hoàng tử phi trước mặt mình thật sự không phải loại người hiền lành gì.
Suy đi nghĩ lại, hắn ta đành phải nhìn về phía Trắc phi trông có vẻ dễ thương lương hơn một chút: Trắc phi nương nương, hay là người về trước đi, đợi khi nào điện hạ về ngài ấy tự có quyết định của mình.
Tề Lâm Mạn quay ngoắt lại, cơ thể nhỏ bé run nhẹ đến mức không thể nhìn thấy!
Trông nàng ta mong manh nhưng thật sự rất kiêu ngạo, mặc dù Vân Hiểu Tinh là Hoàng tử phi, nhưng nàng ta luôn xem bản thân như nữ chủ nhân thật sự của phủ Bát Hoàng tử, đội trưởng đội thị vệ có thái độ như vậy, rõ ràng là đang đứng về phe của Vân Hiểu Tinh!
Làm sao mà nàng ta chịu đựng được!
Sao đây? Trong mắt ngươi ta thật sự không bằng Vân Hiểu Tinh sao? Cho nên ta chỉ có thể lui xuống, chỉ có thể nhịn à?
Đội trưởng đội thị vệ cứng họng giương mắt lên nhìn: Trắc phi nương nương, thuộc hạ không có ý đó!
Tề Lâm Mạn xô đội trưởng đội Thị vệ một cái.
Nàng ta chợt xoay người, tới trước mặt Vân Hiểu Tinh.
Bàn tay như kéo theo gió bão, định vỗ một cái lên người Vân Hiểu Tinh, nhưng không ngờ có một làn gió mang hương thơm ập tới trước mặt, nàng ta vô thức thấy không ổn, đang định lùi lại thì số bột đó đã tràn vào mũi miệng, gần như chỉ trong một cái nháy mắt, cả cơ thể nàng ta mềm ra một cách mất kiểm soát, thật sự không còn một chút sức lực nào nữa!
Vân Hiểu Tinh hoàn toàn không khách sáo chút nào, nàng tiện thể tát một bạt tay, tiếng chát giòn tan, gương mặt trắng nõn của Tề Lâm Mạn lập tức hiện lên dấu bàn tay đỏ bừng!
Xung quanh bỗng chìm vào im lặng.
Mặt Vân Hiểu Tinh lạnh ngắt, nàng nhìn Tề Lâm Mạn đang rũ người dưới đất không động đậy được bằng ánh mắt lạnh lùng: Tề Lâm Mạn, ta đã nói với ngươi rồi, chúng ta nước sông không phạm nước tiếng, ngươi đừng quậy tới chỗ của ta.
Ngươi thật sự nghĩ ta là con mèo bệnh à?
Tề Lâm Mạn định vùng vẫy, nhưng cả người tê liệt không có một chút sức lực nào, nàng ta nói bằng giọng khàn khàn: Vân Hiểu Tinh, ngươi dám đánh ta!
Sao ta lại không dám? Vân Hiểu Tinh cười khẩy, trở tay tát thêm một cái nữa, nhưng lại bị người nào đó chụp lấy cổ tay, hắn nói với giọng uy nghiêm đến đáng sợ: Vân Hiểu Tinh, ngươi làm gì vậy!
Người vừa mới đến không phải là ai khác mà chính là Tiêu Quân Hạo!
Tiêu Quân Hạo nhớ mình đã hứa sẽ đi lại mặt với Vân Hiểu Tinh cho nên hắn cố tình về xem thử, không ngờ mới vừa bước vào cửa đã thấy cảnh này!
Tề Lâm Mạn sáng mắt lên, vùng vẫy yếu đuối nằm trong lòng Tiêu Quân Hạo: Sư huynh, muội, muội...!mặt của muội đau quá!
Tiêu Quân Hạo nhìn vết đỏ trên mặt Tề Lâm Mạn thì càng giận hơn: Vân Hiểu Tinh, ngươi xảo quyệt độc ác như vậy, ngươi nghĩ ta không trị được ngươi thật sao!
Vân Hiểu Tinh xoa lên cổ tay đau đớn của mình, ánh mắt khẽ đổi, lập tức lén nháy mắt với Ngọc Trân, ngoài miệng nàng lại nói: Là ta xảo quyệt độc ác hay là Tề Lâm Mạn cậy thế mà ức hiếp người khác? Tiêu Quân Hạo, ở đây có rất nhiều người, ngươi có dám để bọn họ kể rõ cho ngươi nghe không! Chưa phân biệt tốt xấu đã mắng người khác rồi, ngươi tưởng là Hoàng tử thì ngon lắm chắc!”.