Tiêu Quân Hạo khẽ hít vào, đè nén cơn giận bị nàng gây nên, hắn trầm giọng: Đưa thuốc giải cho ta.
Trong lòng Vân Hiểu Tinh đang rất bực bội, vừa nghe Tiêu Quân Hạo lại tới tìm thuốc giải cho Tề Lâm Mạn là nàng lại không kìm được mà cười khẩy: Được thôi, nàng ta quỳ xuống cầu xin ta đi, ta sẽ cho nàng ta.
Tiêu Quân Hạo sầm mặt, từ chối thẳng thừng: Không được.
Sư phụ chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi, điều mà ông ấy tiếc nuối nhất trước khi ra đi là nàng ta, hắn cũng đã hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng ta, sao có thể để nàng ta chịu sự sỉ nhục to lớn như vậy được!
Vân Hiểu Tinh nhún vai xòe tay: Vậy thì ta cũng hết cách, thật ra loại độc này cũng chẳng phải chuyện gì lớn, những thứ trên mặt nàng ta chẳng mấy ngày nữa là sẽ tự hết thôi.
Trước đó ta đã nói là hai người các ngươi không được động phòng, sau này hai người các ngươi chỉ được có tình chứ không được có nghi thức, biết chừng mực là được, chẳng liên quan gì đến việc có thuốc giải hay không hết.
Sau đó không để cho Tiêu Quân Hạo trả lời, ánh mắt của Vân Hiểu Tinh đã cố ý lướt xuống, dồn hết sức để nhìn vào chỗ nào đó một cách khoa trương, nàng nói với giọng chân thành: Nếu điện hạ chịu không nổi thì hay là đổi người khác đi? Dù sao thì quý phủ cũng to, nạp tám nạp cô vợ bé xinh đẹp cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, Trắc phi muội muội hiền lương thục đức vậy mà, chắc sẽ không phản đối đâu.
Vẻ mặt của Tiêu Quân Hạo càng lúc càng đen càng lạnh lẽo hơn, không khí trong phòng như cũng giảm xuống mấy độ, tròng mắt đen nhánh nổi bão cuồn cuộn!
Vân Hiểu Tinh lập tức lùi lại với vẻ đề phòng… Chắc tên chó má này không định động tay động chân đó chứ?!
Tiêu Quân Hạo nhìn Vân Hiểu Tinh đầy phòng bị với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, cuối cùng hắn không muốn nói những lời vô ích với nàng nữa, vung tay áo quay người bỏ đi ra ngoài!
Này, không cần thuốc giải thật à? Vân Hiểu Tinh cười tủm tỉm hỏi với theo.
Tiêu Quân Hạo không hề dừng bước, hắn đi thẳng ra ngoài.
Hắn không tin không có nàng thì không chế ra được thuốc giải!
Bóng dáng hắn như cơn gió, thoáng một cái đã đi ra khỏi viện.
Sau khi Tiêu Quân Hạo đi, Vân Hiểu Tinh để Ngọc Trân hầu thay bộ quần áo khoác, sau đó ăn sáng ở nhà trên, bây giờ có tiền rồi, đẳng cấp của các món ăn mỗi ngày cũng tăng lên.
Tiểu thư, ngày mai là ngày lại mặt rồi, người lại đắc tội với Bát Hoàng tử như vậy, có khi nào ngài ấy không chịu đi lại mặt với người không...!Ngọc Trân vừa hầu Vân Hiểu Tinh ăn vừa nói với vẻ lo lắng.
Bàn tay cầm đũa của Vân Hiểu Tinh khựng lại.
Chà, quên mất chuyện lại mặt nữa.
Nàng nghĩ ngợi một lát rồi nói: Lúc trước hắn đã hứa với ta rồi, đường đường là một Hoàng tử, hắn sẽ không phải là cái loại thất hứa như vậy đâu...
Hơn nữa vấn đề bây giờ là… nàng không muốn lại mặt.
Lúc trước Vân Hiểu Tinh muốn Tiêu Quân Hạo hứa đi lại mặt với mình là vì lúc đó nàng muốn tìm cơ hội gặp cha của nguyên chủ một lần.
Nhưng mấy hôm trước họ đã vô tình may mắn gặp được nhau rồi, vậy còn về phủ Tướng quân để làm gì nữa? Đi đấu đá với mẹ ghẻ em kế à?
Đang nói chuyện thì Lưu quản sự xông vào Hợp Tâm uyển, sau khi hành lễ với Vân Hiểu Tinh xong thì dâng tờ danh sách lên bằng hai tay: Hoàng tử phi, đây là chút quà mọn mà phủ Bát Hoàng tử đã chuẩn bị cho phủ Tướng quân vào hôm lại mặt ngày mai, người xem thử đi ạ.
Vân Hiểu Tinh cầm lấy danh sách, nhìn sơ qua vài lần, Lưu quản sự này cũng là người cũ làm việc lâu năm trong phủ Bát Hoàng tử, những thứ quà cáp tới lui này ông ấy sắp xếp cực kỳ ổn thỏa, trên danh sách toàn là những thứ không quá quý giá nhưng cũng không phải mặt hàng rẻ rúng gì, dùng để làm quà lại mặt thì hoàn toàn không phạm phải chút sai lầm nào.
Nhưng bây giờ nàng đang không muốn lại mặt mà...
Đôi đồng tử như viên trân châu của Vân Hiểu Tinh quay tít một vòng, đột nhiên nàng tiện tay bấu mạnh một cái lên đùi! Au!
Ngay lập tức gương mặt xinh đẹp tuyệt vời của nàng lộ ra vẻ buồn rầu, nàng đưa tay ôm ngực khóc sụt sùi, chẳng mấy chốc nước mắt đã lưng tròng, dường như đã phải chịu sự uất ức gì to lớn lắm, nhẹ nhàng cắn răng, một lúc lâu sau mới khẽ mấp máy đôi môi mỏng, vẻ mặt tràn đầy tủi thân một cách rõ rệt.
Không về nữa.
Lưu quản sự trố mắt đứng hình: Hả? Sao lại không về nữa?
Vân Hiểu Tinh che mắt lại, nói với vẻ cực kỳ đau buồn: Điện hạ cứ sỉ nhục ta mãi, người ngoài xem ta như trò cười, bây giờ ngay cả việc lại mặt cũng để ta một mình, ta về làm gì nữa chứ, cho người ta xem ta như trò cười nữa hay sao! Ta không về đâu!
Lưu quản sự ngẩn người, ông ấy dè dặt nói: Nhưng chuyện chuẩn bị quà lại mặt là do đích thân Điện hạ căn dặn.
Nếu như ông ấy nhớ không nhầm thì hình như Điện hạ đã đồng ý đi lại mặt với Hoàng tử phi mà...
Tiêu Quân Hạo hứa là chuyện của hắn, nhưng bây giờ nàng không muốn về, Vân Hiểu Tinh nói một cách dứt khoát: Vốn dĩ điện hạ cũng không thật lòng muốn đi với ta, nếu đã vậy rồi thì ta cần gì phải mong đợi ở ngài ấy chứ! Ta cũng có lòng tự trọng mà!
Mí mắt của Lưu quản sự giần giật, đột nhiên ông ấy thấy đầu óc của mình ngu muội, sao tự nhiên lại nói tới tự trọng gì nữa.
Vân Hiểu Tinh khẽ hít nhẹ, liếc qua khóe mắt thì thấy Lưu quản sự đang trợn mắt há hốc mồm, nàng nói: Lưu quản sự, còn chuyện gì nữa không? Câu này có mùi đuổi người.
Thấy kỹ năng diễn xuất nắm thả tự nhiên cùng trò giả vờ đòi chết đòi sống của Vân Hiểu Tinh, khóe miệng Lưu quản sự run rẩy, cuối cùng ông ta chỉ nói là mình phải đi xin ý kiến của Bát Hoàng tử rồi rời đi trước.
Đợi sau khi đối phương đi rồi, Vân Hiểu Tinh lập tức thu hết nước mắt lại, thầm khen bản thân… Kế hoạch quá trôi chảy.
Ngọc Trân đứng bên cạnh nhìn tiểu thư nhà mình khóc lóc rồi lại ngừng bặt vô cùng tự nhiên như thế, nàng ấy thấy hơi bối rối.
Vân Hiểu Tinh buồn cười, búng lên trán nàng ấy, cười gian trá nói: Nhóc con, học hỏi đi.
Ở nơi khác, tại Tri Xuân uyển ở chính viện phủ Bát Hoàng tử.
Tề Lâm Mạn đứng ở cửa như đứng trên đống lửa, thấy bóng dáng Tiêu Quân Hạo đi tới từ phía xa, nàng ta không kìm được sự vui mừng, vội vã chạy tới đón hắn.
Sư huynh! Sao rồi, cái con khố...!Tỷ tỷ, tỷ ấy có đưa thuốc giải cho huynh không?
Tiêu Quân Hạo không đi vào viện, hắn nghe thấy câu sửa lời cực kỳ mất tự nhiên đó thì lẳng lặng nhìn Tề Lâm Mạn một lát, một lúc lâu sau hắn nói: Nàng ta không đưa thuốc giải cho ta.
Bấy giờ Tề Lâm Mạn ngây người tại chỗ, sau khi nỗi thất vọng trong lòng qua đi là cơn giận không thể đè nén nổi, nếu ngay cả sư huynh cũng không lấy được thuốc giải, vậy chẳng phải mãi mãi nàng ta cũng không thể cùng sư huynh...
Nàng ta cố gắng đè nén ý định muốn giết người đang sắp bung ra trong lòng, nở nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng kéo lấy Tiêu Quân Hạo: Thôi không sao, muội biết tính cách của tỷ tỷ rất cứng rắn, chỉ trong thời gian ngắn thế này thì chắc là tỷ ấy còn đang giận, sư huynh đừng vội.
Tiêu Quân Hạo thấy một Tề Lâm Mạn khéo léo hiểu lòng người thế này, ánh mắt hắn lóe lên sự phức tạp.
Ta sẽ sai thái y tới khám cho muội, muội yên tâm, chắc chắn ta sẽ giải độc cho muội.
Nói rồi, Tiêu Quân Hạo từ chối ở lại với Tề Lâm Mạn, an ủi vỗ về nàng ta thêm vài câu rồi quay người đi.
Tề Lâm Mạn nhìn theo bóng lưng cao ráo rắn rỏi của hắn biến mất ở nơi cuối đường, cơn giận dữ mà nàng ta đã cố gắng hết sức để chịu đựng lập tức trào ra.
Quay về phòng, nàng ta đập mạnh tách trà xuống đất, những mảnh vỡ nhỏ suýt chút nữa cứa vào chân Đinh Đang đứng hầu bên cạnh.
Đinh Đang nhìn nàng ta với vẻ thấp thỏm lo sợ, nàng ta cắn môi, dọn dẹp mảnh vỡ với bàn tay run rẩy.
Nhưng Tề Lâm Mạn nhìn thấy vẻ uất ức này của nàng ta thì càng giận hơn, giơ chân lên giẫm mạnh xuống cổ tay mềm mại của nàng ta.
A!
Đinh Đang lập tức gào thét thảm thiết.
Ngậm cái miệng lại! Tề Lâm Mạn trừng nàng ta với vẻ dữ tợn, Đinh Đang lập tức im lặng.
Đinh Đang quỳ dưới đất, dập đầu liên tục, dùng bàn tay còn lại để bịt miệng, nước mắt rơi lã chã, bàn tay bị Tề Lâm Mạn đạp nghiến dưới đất đã bị những mảnh vỡ cứa đến mức máu thịt be bét từ lâu.
Vẻ mặt của Tề Lâm Mạn hết sức tàn nhẫn, nếu Thái y viện thật sự có thể giải được độc này thì sư huynh đã không đợi tới bây giờ mới đi mời thái y, sợ là loại độc này đến cả thái y cũng không thể nào giải được!
Con đàn bà ti tiện Vân Hiểu Tinh đó cũng giỏi thật, nếu ta không lấy được thuốc giải thì phải đến bao giờ mới động phòng với sư huynh được! Nếu không động phòng thì làm sao ta có thể trở thành Chính phi!.