Ánh mắt của Dật Hi mỗi lúc càng trở nên quỷ dị, toan tính và tràn ngập mưu mô. Lần này Dật Hi liều mạng ra một quân cờ, toàn bộ vận mệnh đã được nàng ta đánh cược trong một nước đi này.
Buổi tối, Mạch Tiểu Khê quyết định sẽ tự tay mình xuống bếp, chuẩn bị cho phu quân của mình một bữa tối ấm áp. Mặc dù cuộc hôn nhân này đối với hai người họ chỉ trên danh nghĩa, nhưng chí ít trong một tháng ngắn ngủi này, cả hai đều muốn cùng nhau cảm nhận được thế nào là một cuộc sống phu thê đúng nghĩa.
– Vương phi, liệu chúng ta có làm được không?
Mạnh Khuê, nô tì thân cận của Mạch Tiểu Khê cắn chặt môi, lo lắng nhìn nàng mà hỏi.
Mạnh Khuê chưa từng thấy chủ nhân của mình đích thân vào bếp nấu ăn bao giờ, cho nên tâm tư hơi lo lắng một chút.
Mạch Tiểu Khê cười khì khì, tay cầm một con gà đã vặt lông sẵn, đáp:
– Ây da Mạnh Khuê, muội đừng mất niềm tin vào khả năng nấu nướng của ta như thế chứ?
Chỉ sau hơn tiếng, Mạch Tiểu Khê đã có thể tự mình làm ra một bàn thức ăn thơm phức, đủ loại màu sắc, trông vô cùng hấp dẫn.
– Để nô tì đi gọi vương gia đến!
Mạnh Khuê ngửi ngửi mùi thức ăn, bụng không ngừng sôi lên, trộm nuốt nước bọt một tiếng.
Tâm trạng Mạch Tiểu Khê đang rất vui vẻ, muốn tự mình đến gọi Phương Hàn Lãnh, do vậy nàng gạt ngay câu nói của Mạnh Khê, ung dung tự mình đi tìm.
Phương Hàn Lãnh hiện đang ở thư phòng trong hoàng cung để tìm một cuốn sách, vì đống sách chất cao như núi nên rất khó tìm. Phương Hàn Lãnh đã tìm trong hơn một canh giờ cũng không thể tìm thấy, mồ hôi trên trán đã bắt đầu túa ra.
Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đưa mắt tìm kiếm một lượt. Chợt nàng thấy ở trong góc phòng có người đang đứng xoay lưng lại phía nàng, lúi húi tìm kiếm một thứ gì đó. Mạch Tiểu Khê nhận định đây chính là Phương Hàn Lãnh, bèn rón rén bước chân tới, từ đằng sau đưa tay lên che mắt Phương Hàn Lãnh lại, cố ý muốn trêu chọc phu quân của mình.
– Chàng có nhận ra ta là ai không?
Trước câu hỏi của nàng, người kia khẽ dừng lại động tác, cơ thể hơi khựng lại một chút. Đột nhiên Mạch Tiểu Khê cảm thấy có gì đó sai sai, nàng vội vàng rụt tay lại nhưng không kịp nữa, bàn tay to khỏe, rắn chắc của kẻ kia đã nắm chặt lấy tay nàng. Đoạn hắn xoay người kéo Mạch Tiểu Khê ấn vào góc tường, ép sát gương mặt của hắn vào người nàng.
Những đường nét anh tuấn đến hoàn mỹ của hắn không thể nào nhẫn lẫn với ai được, hơi thở trầm khàn mà nóng bỏng phả sát vào mặt nàng, khiến hai má của Mạch Tiểu Khê chợt trở nên ửng đỏ.
– Phương Bành Hạc, ngươi đang làm gì vậy?
Mạch Tiểu Khê đưa tay đẩy mạnh hắn ra khỏi người mình, lên giọng mắng.
Ánh mắt sắc bén của Phương Bành Hạc vẫn không rời khỏi Mạch Tiểu Khê. Trong đôi mắt uy lãnh như chim ưng này đang chứa đựng tầng tầng lớp lớp cảm giác vui buồn đan xen lẫn lộn, đến ngay cả Phương Bành Hạc cũng không thể nào hiểu rõ.
Phương Bành Hạc không nói gì, trực tiếp dùng đôi môi của mình áp mạnh lên môi Mạch Tiểu Khê.
Hừm…
Cảm giác mềm mại đến cháy bỏng này, đã lâu rồi hắn chưa được thưởng thức. Hắn thèm, thật sự rất thèm.
Mạch Tiểu Khê chống cự trong vô ích, đôi tay cường tráng của hắn siết chặt lấy vòng eo của nàng, hai cơ thể dính chặt lên nhau, có thể nghe rõ tiếng nhịp tim gấp gáp của đối phương.
Nụ hôn này của Phương Bành Hạc rất sâu và lâu, triền miên không dứt, hắn đưa lưỡi trêu ngươi nàng, tham lam mà tận hưởng mùi vị ngọt ngào ở trong đó.
Cảnh tượng thân mật này đều đập vào mắt Phương Hàn Lãnh. Huynh ấy đứng từ xa, vô tình trông thấy hết toàn bộ cảnh này. Thâm tâm Phương Hàn Lãnh không ngừng kêu gào mà chua xót.
Thế nhưng…
Tận sâu đáy lòng Phương Hàn Lãnh bất chợt nổi lên cảm giác chiếm hữu đang không ngừng len lỏi. Mạch Tiểu Khê hiện tại vẫn đang là vợ của huynh ấy.
Hai tay Phương Hàn Lãnh chợt vo thành nắm đấm. Người con gái này, Phương Hàn Lãnh nhất định không thể để mất.
…
Trong ngục lao tối tăm ẩm ướt, Hạ Bích phi bây giờ trông vô cùng thảm hại. Khắp người bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối, tóc dài xõa sợi, đôi mắt thì thâm cuồng, lúc nào cũng rơi vào trong tình trạng đói khát.
Kể từ ngày bị bắt nhốt vào trong ngục lao, không có một ai chịu đến thăm Hạ Bích phi cả. Nàng ta luôn trông mong vào sự giúp đỡ của cha mình, nhưng tin tức của cha lại hoàn toàn bặt vô âm tín. Chẳng có lẽ người nhà họ Hạ đã hoàn toàn lãng quên sự tồn tại của Hạ Bích phi hay sao?
Hạ Bích phi dựa lưng vào song gỗ, ngửa cổ lên trời cười như điên. Nước đi này của nàng ta đã sai, hoàn toàn sai.
Ả tiện tì Dật Hi kia quả thật đáng gờm, khó đối phó hơn những gì Dật Hi đang nghĩ.
– Hi phi nương nương giá đáo!
Tiếng một cai ngục chợt vang lên, kéo Hạ Bích phi quay trở lại hiện thực.
Dật Hi ung dung bước vào, gương mặt giương giương tự đắc nà nhìn chằm chằm vào Hạ Bích phi, khóe môi cong lên đầy chế giễu.
– Tỉ tỉ, ta lại tới thăm tỉ đây.
Hạ Bích phi trừng mắt nhìn lại Dật Hi, chỉ hận không thể một tay mà bóp chết ả tiện nhân khốn khiếp này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT