Mạch Tiểu Khê toan muốn hỏi thêm nữa nhưng Phương Hàn Lãnh lại nói tiếp:
– Tiểu Khê, ta nghĩ chuyện này chúng ta không nên can thiệp quá sâu. Nàng nên nhớ người nào có thế lực mạnh như thế mới có thể một đao giết chết chín người bọn họ, nhằm không để cho họ có nguy cơ lây nhiễm sang kẻ khác!
Vấn đề này Mạch Tiểu Khê cũng thừa hiểu. Đời người quả thật mong manh. Mới vài tiếng trước tất cả bọn họ còn sống khỏe mạnh, thế mà…
Đêm tối, Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh đều không thể ngủ được, cứ nằm lăn qua bên nọ rồi lại lăn sang bên kia. Hoàng cung dạo này càng lúc càng thêm hỗn loạn. Chỉ sợ có thế lực ngầm nào đó đang bí mật nhúng tay vào.
Thi thể của chín người trong Ti Hoa đều được đem đi hỏa táng gấp rút vào sáng sớm ngày hôm sau. Nhìn làn khói đen nghịt bốc lên cao, cao mãi, tâm trạng mỗi người có mặt ở đó đều không giấu nổi buồn bã. Cả Ti Hoa hầu như đều bị niêm phong, lệnh cấm túc được ban ra, không một ai dám bén mảng tới xem nữa.
Ti Hoa vốn là ổ dịch lớn, bởi vậy sau khi thiêu hủy toàn bộ thi thể và cả Ti này, tạm thời dịch bệnh được kiểm soát. Những ai đã tiếp xúc với họ và có biểu hiện ngứa ngáy, nổi mẩn đều bị đưa đến khu riêng biệt để theo dõi.
Số lượng bách thảo lớn được A Man Khan đem sang Tịch Quốc đều được sử dụng hết công suất. Thầy thuốc ngày đêm bào chế thuốc kháng độc, nhưng tác dụng của thuốc chỉ là tạm thời, chưa thể triệt tiêu hoàn toàn độc khuẩn.
Trong lúc hoàng cung trở nên nhốn nháo như thế này, nhưng Dật Hi vẫn không chịu bỏ qua cơ hội tốt để phong hậu của mình.
Nhân khi Phương Bành Hạc đang đứng ngắm cảnh ngoài ngự hoa viên, Dật Hi chạm rãi bước tới bên cạnh hắn, ngọt ngào nói:
– Bệ hạ, tình hình dịch bệnh như thế nào rồi ạ?
Phương Bành Hạc đang mải ngắm nhìn đàn cá bơi dưới hồ, nghe tiếng gọi cũng không quay lại nhìn, chỉ hờ hững đáp:
– Ta mới chỉ tạm thời kiểm soát được tốc độ lây lan. Thế nhưng chưa thể một lúc triệt tiêu toàn bộ độc khuẩn.
Hắn thừa biết mục đích đến lần này của Dật Hi có nghĩa là gì. Do vậy, Phương Bành Hạc liền quay lại nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói thẳng:
– Sao vậy? Nàng không chờ được thêm một thời gian nữa hay sao?
Khóe môi Dật Hi khẽ cong lên. Đoạn nàng ta đưa mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, quả quyết nói:
– Thần thiếp tin chắc người sẽ giữ lời hứa. Thế nhưng bệ hạ, tình hình hoàng cung lúc này vô cùng nhốn nháo. Thiếp nghĩ người càng mau chóng ổn định hoàng cung, lòng dân mới càng yên tâm.
Dật Hi luôn luôn cho rằng, nếu nàng ta không nhanh chóng lên ngôi hoàng hậu, ắt sẽ có một ngày Phương Bành Hạc đổi ý, lúc đó bao công sức của Dật Hi đều thành muối bỏ bể.
Phương Bành Hạc gật nhẹ đầu đồng ý. Phong hậu, đối với hắn cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Thánh chỉ truyền xuống, ba ngày tới hoàng thượng tối cao của Tịch Quốc sẽ lập hậu.
Tin tức truyền ra bên ngoài nhanh như vũ bão. Khắp trong và ngoài kinh thành đều bàn tán sôi nổi, tò mò không biết phi tần may mắn nào đã được hoàng thượng để mắt tới, một bước trở thành mẫu nghi thiên hạ.
– Xem chừng vị phi tần này ắt phải có nhan sắc hơn người, vậy mới có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng được chứ!
Một ông lão bán kẹo hồ lô bên đường, vừa đưa tay vuốt vuốt chòm râu, vừa lắc lư nói.
Vài người dân bán trái cây ở sát bên cạnh cũng gật gù tán thành. Có người đưa tay che miệng, cảnh giác nhìn xung quanh đề phòng quân lính đi tuần ngang qua, sau đó thì thầm nói:
– Hoàng thượng của chúng ta xưa nay đâu có thích mỹ nhân. Tôi nghe nói, vị công chúa Tây Tạng kia đã bỏ bùa hoàng thượng mới khiến hoàng thượng lập tức phong hậu.
Nghe bà ta nói, cả đám người cùng nhau ồ lên kinh ngạc, ánh mắt không che giấu nổi sự ngạc nhiên tột độ.
– Tiểu Khê, nàng biết tin gì chưa?
Mạch Tiểu Khê đang ngồi trước ngự hoa viên thêu tranh, nghe Phương Hàn Lãnh hỏi bèn ngẩng đầu lên đáp:
– Thiếp đã nghe mọi người nói từ sáng nay. Đây cũng là một điều tốt cho hoàng cung của chúng ta. Dù sao thì ngôi vị hoàng hậu cũng đã để trống lâu năm!
Sáng sớm nay, La Hải Triều đã tới tẩm cung của Mạch Tiểu Khê để báo tin cho nàng. Mối quan hệ của hai người càng lúc càng trở nên thân thiết sau chuyến xuất kinh khi trước.
Nàng cũng không thể hiểu cớ vì sao mà sau khi nghe tin Phương Bành Hạc sắp lập hậu, trong lòng nàng chợt thoáng chút buồn bã. Cảm giác khó hiểu này càng ngày càng thêm rõ rệt và xuất hiện nhiều hơn.
Người vui sướng nhất hiện tại không ai khác ngoài Dật Hi. Nàng ta cười vui tới nỗi đôi mắt híp cả lại, không dám tin đây là sự thật.
Ba ngày nữa, chỉ ba ngày nữa thôi Dật Hi đã trở thành hoàng hậu của Tịch Quốc, quyền lực sinh sát của toàn bộ chốn hậu cung này đều sẽ nằm trong tay của nàng ta. Đến lúc đó, những kẻ ngáng đường như hoàng thái hậu, Hạ Bích phi và cả Mạch Tiểu Khê đều sẽ nằm trong lòng bàn tay của Dật Hi.
Tiểu Cửu đứng bên cạnh không khỏi vui vẻ cùng chủ tử của mình, nhẹ nhàng dâng lên cho Dật Hi một đĩa bánh Ô Quả, không quên buông lời khen ngợi Dật Hi:
– Chủ tử, nô tì xin chúc mừng người. Mấy ngày sắp tới người nên nghỉ ngơi thật sớm để còn thật xinh đẹp dự lễ phong hậu nữa.
Dật Hi mãn nguyện gật đầu, nở một nụ cười đắc ý.
Trong ánh mắt nàng ta lúc này chứa đầy mưu mô và toan tính, thâm hiểm vô cùng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT