“Rồi, ổn rồi.” Trì Chiếu cẩn thận bôi thuốc vết thương, “Hai ngày tới anh đừng để vết thương gặp nước, ngày mai tôi sẽ bôi tiếp cho anh.”
“Sao cậu lại cẩn thận quá mức như vậy nhỉ?” Phó Nam Ngạn cảm thấy buồn cười. Năm nay anh đã ngoài ba mươi, phải một thời gian dài anh không được đối xử như vậy, anh cũng cảm thấy có chút không quen.
“Bôi thuốc như vậy vết thương sẽ mau lành hơn.” Trì Chiếu kiên trì nói, bỏ tăm bông và dung dịch sát trùng vào hộp sơ cứu, tiếp tục thuyết phục, “Cứ để như vậy sẽ khó chịu, cũng khó nhìn lắm.”
“Người mù thì cần gì dễ nhìn?” Phó Nam Ngạn khẽ cười, hờ hững lật sách trên bàn, đầu ngón tay lướt qua từng dòng chữ, “Dù sao tôi cũng không nhìn thấy được.”
“Cái này khác chứ.” Trì Chiếu bướng bỉnh, “Anh vốn dĩ luôn đẹp trai.”
Trong mắt cậu, Phó Nam Ngạn luôn là người tốt nhất, đẹp nhất, cậu không muốn để cho anh phải khó chịu.
Có người quan tâm đến những thứ mà mình không quan tâm, đó là một cảm giác khá vi diệu. Phó Nam Ngạn đã không còn có cảm giác đó từ lâu, anh đã sớm đi qua cái tuổi coi trọng vẻ ngoài và sĩ diện, đã không hề xem khuyết điểm này là một nỗi sỉ nhục nữa rồi. Nhưng được đối xử như vậy, từ tận đáy lòng anh vẫn cảm thấy hưởng thụ, một cảm giác ấm áp hiếm khi xuất hiện trong văn phòng nhỏ, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Hai người xong chưa?” Giọng của Trâu An Hòa từ bên ngoài truyền vào, cách một cánh cửa nghe hơi trầm bổng, “Bây giờ tôi vào có tiện không?”
Bầu không khí kiều diễm ban đầu cứ như vậy mà tan.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT