CHƯƠNG 06.
Mặc dù đời trước là học sinh lớp 10 nhưng Lâm Bối Bối cũng chỉ là một đứa học ngu, kiến thức đã sớm trả lại cho thầy cô rồi, chưa kể đây còn cách cả một đời.
Vốn dĩ cô nghĩ ít nhất mình sẽ biết hết kiến thức ở trường tiểu học, nhưng sau khi làm một bộ đề lớp 1 trong không gian thiên tài, lại không thể đạt được điểm tối đa thì Lâm Bối Bối đã hít thở không thông, cũng nhận ra sự thật rằng mình phải bắt đầu học lại từ lớp 1. Cho nên bây giờ không phải cô không muốn học trên lớp, mà là có học cũng chẳng ích gì, còn không bằng tranh thủ thời gian vào không gian thiên tài tìm giáo nổi tiếng chỉ dạy cho cô, sau đó điên cuồng giải đề.
Sống lại hai ngày, Lâm Bối Bối đã hoàn thành chương trình học lớp 1 và học kỳ một của lớp 2 trong không gian, sau khi thi đạt điểm tối đa, hôm nay cô sẽ bắt đầu học học kỳ hai của lớp 2. Thời gian ở bên ngoài và trong không gian có chênh lệch cực lớn, nhưng rất có khả năng Lâm Bối Bối học được tính kiên nhẫn trong không gian, dù sao một người có thể chịu đựng được Huyết Trì Địa Ngục thì còn có chuyện gì mà không làm được.
Cô giáo Lâm liếc nhìn mấy học sinh dưới bục giảng, nhìn chằm chằm vào một học sinh trong số đó, nheo mắt nhìn hai giây rồi lắc đầu. Tuy năm nay cô ấy chỉ mới làm giáo viên chủ nhiệm lớp 5, nhưng cô ấy đã tiếp xúc với lớp hơn nửa học kỳ, cũng quen thuộc với tất cả học sinh trong lớp. Cô ấy cũng biết học sinh tên Lâm Bối Bối này, bởi vì đó là cô bé xinh đẹp nhất lớp, thậm chí là cả trường. Cô bé trắng trẻo nõn nà, các đường nét trên khuôn mặt thì thanh tú, nhưng thành tích của cô bé lại khá kém, cô bé luôn nằm trong top 10 người từ dưới điếm lên.
Tất nhiên, điều khiến cô giáo Lâm ấn tượng sâu sắc là tính cách của học sinh này có hơi lầm lì, ngày thường cũng trầm lặng không thích nói chuyện. Một thời gian trước cô ấy đã động viên một phen, hy vọng các em học sinh có thể học tập chăm chỉ, ít nhất là đi học phải chăm chú nghe giảng, tan học còn cái gì chưa hiểu có thể tới hỏi.
Nhưng…
Mặc dù dưới bục giảng có rất nhiều học sinh, cô giáo Lâm vẫn có thể thấy Lâm Bối Bối không chú ý nghe giảng. Có lẽ nên tìm thời gian làm công tác tư tưởng cho Lâm Bối Bối một lần nữa.
Lâm Bối Bối không biết lúc này giáo viên chủ nhiệm đã "nhớ nhung" đến mình rồi.
Khi tiết học sắp kết thúc, Lâm Bối Bối từ không gian thiên tài đi ra, chợt nghe thấy cô giáo Lâm ở trên bục giảng nói:
- Các em, sắp tới thành phố H của chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi Olympic toán tiểu học Star Cup, mọi học sinh tiểu học có thể dùng trường làm đơn vị báo danh tham gia, nhà trường khuyến khích các học sinh lớp 5 và lớp 6 tích cực tham gia, học sinh nào có hứng thú thì hai ngày sau có thể tìm cô báo danh. Mặt khác, cuộc thi Olympic toán tiểu học Star Cup này còn có thưởng, hạng nhất nhì ba đều có phần thưởng tiền mặt và thưởng hiện vật. Giải nhất năm ngoái có quà tặng hiện vật và tiền thưởng 500 tệ, giải nhì 300 tệ còn giải ba là 100 tệ, đương nhiên cũng có bằng khen vinh dự, em nào muốn tham gia thì hãy nhanh tay đăng ký, thời gian dự thi là một tháng sau.
Khi cô giáo Lâm nói tiền thưởng "500 tệ" thì gần như tất cả học sinh đều "wow" lên một tiếng.
Trong năm 2009, tiền lương hiện tại của những người lao động bình thường chỉ khoảng 1000 tệ hoặc 2000 tệ, 500 tệ cũng xem như không ít, đặc biệt là đối với những học sinh không có nhiều tiền trong người thì 500 tệ là một số tiền rất lớn, có thể mua được rất nhiều đồ ăn vặt…
Trường tiểu học nơi Lâm Bối Bối theo học là một trường tiểu học công lập, mặc dù Lâm Bối Bối là học sinh vay mượn¹, phải bỏ ra một khoản phí vay để vào học, nhưng hầu hết học sinh ở đây vẫn thuộc dạng gia đình có điều kiện kinh tế bình thường.
[¹借读生: sinh viên vay là những sinh viên có tư cách sinh viên (hoặc hộ khẩu) không phù hợp với trường (hoặc địa điểm) của họ, thường là do hộ khẩu, không đủ điểm, v.v.]
-
End 06.
#skyfall