Trong hai năm đầu mới tham gia quân ngũ, mọi người trong đội biết bối cảnh sau lưng anh, lại thấy anh thăng cấp nhanh chóng, không ít người gọi anh là tiểu bạch kiểm [1] sau lưng. Có lần Trần Ngật nghe thấy, xách người từ ký túc xá đến sân huấn luyện đánh một trận, đánh đến nỗi đối phương cúi đầu khóc nhận lỗi mới thôi.
[1] Tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền.
Sau khi cậu anh – Tống Hoài biết được chuyện này, trực tiếp xuống đội, phạt đánh Trần Ngật một trận, cấm cửa một tuần.
Lúc đó Tống Hoài hỏi anh thế này: “Cháu nghĩ cháu có bối cảnh nên có thể hoành hành ngang ngược trong này phải không? Cậu cho cháu biết, không bao giờ có chuyện đó! Đây là quân đội, không phải nơi cháu muốn làm gì cũng được. Người khác nói cháu hai câu thì làm sao, là một người đàn ông, bị bắn bị thương là chuyện bình thường, người khác nói cháu hai câu thì cháu bị rơi mất miếng thịt hay là chết người hả?”
Trần Ngật bị Tống Hoài đánh không nhẹ, xương gò má sưng vù, ngồi ở mép giường, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu không lên tiếng.
“Bối cảnh cháu có là do ông ngoại, do các thế hệ đi trước hi sinh tính mạng mới có, cháu coi đó là niềm vinh quang, là niềm tự hào không sao cả. Người khác nói cháu hai câu, cháu có thể dùng thực lực để nói chuyện, dùng nắm đấm làm gì? Dù hôm nay cháu đánh người ta sợ hãi nhận lỗi thì cái danh hiệu tiểu bạch kiểm này có biến mất được không?” Tống Hoài chắp hai tay sau lưng: “Là đàn ông thì phải dùng thực lực của mình để chứng minh, lần sau có chuyện như vậy xảy ra nữa, cậu sẽ tống cháu về nhà luôn, rõ chưa?”
Trần Ngật buồn bực đáp: “Cháu biết rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play