[1] Điển tích Nguyễn điêu hoán tửu (Nguyên văn 阮貂换酒): Nguyễn Phù đời Tấn, tự Diêu Tập, ngày thường say mê uống rượu, khi đảm nhiệm chức thị lang ông thường lén đổi rượu kim điêu để uống, sau bị giám quan vạch tội nhưng được vua tha thứ, sau người ta dùng cụm từ “Nguyễn điêu hoán tửu” để chỉ sự thiên vị, ưu ái của vua dành cho bề tôi.
…
Không trò chuyện được bao lâu, chuông vào học đã vang lên, cả trường lập tức bày ra dáng vẻ của một trường trọng điểm có chất lượng giảng dạy tốt. Nguyễn Miên đi theo Chu Hải qua từng lớp học, hầu hết đều yên tĩnh, rất ít khi xuất hiện tiếng cười đùa hay tiếng ồn ào.
Lớp 11-1 của Triệu Thư Đường nằm ở góc hành lang trên tầng ba. Chu Hải đẩy cửa bước vào. Trong lớp có một số người là học sinh cũ của Chu Hải, thấy thầy bước vào thì nghịch ngợm huýt sáo, “Lão Chu, lâu rồi không gặp thầy.”
Chu Hải cười đôn hậu, bảo Nguyễn Miên đứng bên cạnh mình, “Học kỳ mới, cũng có nghĩa là khoảng cách đến kỳ thi đại học đã gần thêm một bước. Lớp chúng ta bây giờ có một số bạn từng được thầy dạy, có một số bạn chỉ mới nghe đến tên của thầy, cũng có vài người có lẽ tên thầy là gì cũng không biết. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là… từ giờ trở đi, chúng ta chính là một tập thể mới. Đây, đầu tiên thầy xin tự giới thiệu, thầy tên là Chu Hải, Chu trong Chu Công, Hải trong biển rộng, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Sinh học của lớp chúng ta trong học kỳ này, mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Dưới lớp vang lên từng tràng vỗ tay nhiệt liệt, trong đó xen lẫn vài tiếng huýt sáo.
Chu Hải đưa tay lên ra hiệu mọi người yên lặng rồi vỗ vỗ bả vai Nguyễn Miên, ý bảo cô tiến lên một bước, “Đây chính là học sinh mới chuyển đến của lớp chúng ta trong học kỳ này, mọi người cùng chào đón nhé.”
Bên dưới lại vỗ tay, chờ đến khi dừng lại, Chu Hải bảo Nguyễn Miên tự giới thiệu.
“Chào mọi người, tôi tên là Nguyễn Miên, Nguyễn trong Nguyễn điêu hoán tửu, Miên trong giấc ngủ.” Lúc Nguyễn Miên dừng lại suy nghĩ xem nên nói gì thêm, chàng trai huýt sáo lúc nãy đột nhiên vỗ tay làm gương. Tiếng vỗ tay cắt ngang mạch suy nghĩ của Nguyễn Miên, cũng giải cứu cô khỏi tình trạng khó khăn.
Chu Hải bảo cô đi xuống tìm một chỗ trống mà ngồi. Ở lớp chuyên, vị trí càng xa bục giảng càng không được yêu thích. Trong lớp đa số đã có người ngồi, chỉ còn lại hàng cuối của tổ một là còn chỗ trống, Nguyễn Miên chọn chỗ ngồi gần hành lang.
Có cô mở màn tự giới thiệu, Chu Hải lại bảo các bạn khác trong lớp bắt đầu giới thiệu bản thân theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Đến khi mọi người trong lớp giới thiệu xong, Nguyễn Miên chỉ nhớ được vài cái tên của một số người đặc biệt, ví dụ như cậu bạn huýt sáo kia, tên là Giang Nhượng.
Ngày khai giảng đầu tiên, lớp thường không có việc gì cả nhưng lớp chuyên thì khác, buổi chiều đã sắp xếp một cuộc thi khảo sát, chỉ thi tổ hợp tự nhiên.
Nguyễn Miên vừa nghe thấy không cần phải thi tiếng Anh và Văn thì thở phào nhẹ nhõm. Cô học lệch vô cùng nghiêm trọng, lần nào thi Toán và các môn tự nhiên điểm gần như tuyệt đối nhưng điểm Văn và tiếng Anh lúc nào cũng chơi vơi ở ranh giới gần đạt chuẩn, thật khiến người ta đau đầu.
Buổi chiều thi xong, thành tích sẽ được dán sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối thứ hai. Tổng điểm ba môn của Nguyễn Miên đứng thứ năm trong lớp.
Giang Nhượng xem điểm xong quay về, cố tình đi đến trước bàn cô, “Giỏi ghê nha bạn mới, môn Sinh khó vậy mà cậu cũng được điểm tuyệt đối, trâu thật.”
Nguyễn Miên lật sách, “Đến lúc thi toàn bộ sáu môn cậu sẽ không cho là như thế nữa đâu.”
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Cô ngẩng đầu mỉm cười.
Tiếng chuông vào tiết tự học thứ ba nhanh chóng vang lên. Chu Hải cầm bài kiểm tra sinh học vừa rồi, phát cho mọi người dựa theo điểm từ cao xuống thấp.
Nguyễn Miên là người đầu tiên, lúc đi lên nhận bài kiểm tra nhận được không ít lời khen. Chu Hải thì trực tiếp giao chức cán sự môn Sinh học cho cô luôn, “Tiếp tục cố gắng nhé.”
“Cảm ơn thầy Chu.” Lúc cầm bài kiểm tra xuống, Nguyễn Miên nhìn Triệu Thư Đường ngồi bàn thứ ba tổ giữa. Hai người liếc nhìn nhau rồi tự rời tầm mắt.
Tiết tấu ở lớp chuyên vừa nhanh vừa gấp gáp, kết thúc một tiết tự học là một bài kiểm tra. Sau khi tan học, Nguyễn Miên cầm cặp sách đi xuống tầng từ cửa sau.
Lúc đi đến đầu ngõ gần nhà họ Triệu, cô đứng đợi Triệu Thư Đường đang khoan thai đến muộn. Hai người cùng về nhà, giả vờ cùng nhau đi học về.
Về đến nhà, Phương Như Thanh hỏi chuyện trên lớp hôm nay, cô lựa lời mà nói, nói xong thì đề nghị: “Mẹ, mẹ nói với chú Triệu một tiếng sau này không cần phiền Triệu Thư Đường chờ con đi học nữa đâu. Cậu ta có tự do của mình, con cũng có chuyện cần làm, như thế rắc rối lắm ạ.”
“Cũng đúng.” Phương Như Thanh lưỡng lự hỏi: “Hôm nay Thư Đường ở trường…”
Nguyễn Miên đáp: “Bọn con tốt lắm ạ, mẹ không cần phải lo, không có tranh chấp gì cả, Triệu Thư Đường không phải người thích gây sự vô cớ.”
Phương Như Thanh thả lỏng hàng lông mày đang nhíu lại, bà nhẹ giọng cười: “Vậy thì mẹ yên tâm rồi, con đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Hôm sau, quả nhiên Triệu Thư Đường không đợi Nguyễn Miên mà đi thẳng đến trường. Sáng sớm vừa ra khỏi nhà, Nguyễn Miên vui vẻ thoải mái, rửa mặt xong, cô ra khỏi nhà mua bữa sáng ở đầu ngõ, vừa ăn vừa đi học.
Cô rời nhà khá muộn, suýt nữa thì giẫm lên tiếng chuông báo vào tiết tự học buổi sáng để vào lớp. Lúc ngồi vào chỗ cô mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh mình có một chiếc cặp sách màu đen.
Chắc là của bạn cùng bàn mới. Nguyễn Miên không để ý lắm, lấy cuốn sách Sinh học trong cặp ra đặt lên bàn, thuận tiện đọc trước bài tiếp theo.
Tiếng chuông thứ hai vào tiết tự học buổi sáng vang lên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài hành lang ở cửa sau, mấy bạn học nam lần lượt đi vào.
Có người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Nguyễn Miên. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô chính là đôi chân dài thẳng tắp, gầm bàn không đủ để đặt chân nên anh duỗi thẳng chân về phía trước.
Nguyễn Miên vô tình nhìn thấy khuỷu tay chàng trai. Cô thấy trên đó có một vết sẹo hơi giống hình trăng lưỡi liềm, tầm mắt theo cánh tay nhìn lên trên.
Lướt qua bờ vai chính trực và khuôn cằm góc cạnh, khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của người kia…
Nguyễn Miên ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt chàng trai hơi kém, đáy mắt lưu lại dấu vết của việc thức khuya quá độ, lông mi không dài lắm nhưng rất dày, lúc rủ xuống trông đẹp như lông chim vậy.
Trần Ngật bỏ cặp sách xuống, anh nâng mắt đối diện với ánh mắt chăm chú của cô gái, thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Giọng chàng trai vẫn sạch sẽ và biếng nhác như cũ, mang theo vài phần tùy hứng, lọt thẳng vào tai Nguyễn Miên, trong lúc vô tình khiến tim cô loạn nhịp một trận.
Nguyễn Miên như chịu bất ngờ cực lớn, sau khi lấy lại tinh thần, cô căng thẳng một lúc, trang sách giáo khoa bên cạnh bị cô cuộn lại trong vô thức tạo ra rất nhiều nếp uốn.
Hiển nhiên Trần Ngật không còn nhớ Nguyễn Miên là ai, đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, anh lại nhấn giọng “Hửm” một cái, âm cuối kéo dài.
Tim Nguyễn Miên đập loạn, lúc lên đến đỉnh điểm chợt tụt dốc không phanh. Cô buông bàn tay đang nắm chặt ra, lắc đầu đáp: “Không có gì.”
Có lẽ gặp nhiều chuyện tương tự vậy rồi, Trần Ngật cũng không để ý lắm, chỉ kê vài quyển sách dưới tay làm gối rồi ngủ thẳng luôn.
Anh phóng khoáng, tùy ý là thế, Nguyễn Miên bên cạnh thì như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Những ký hiệu Sinh học quen thuộc trước mặt giờ lại giống như sách trời vậy, một dấu chấm câu cô cũng không học vào nổi.
Cây dành dành ngoài cửa sổ đã qua thời kỳ nở hoa, chỉ sót lại mùi hương thoang thoảng theo gió bay vào phòng học. Nguyễn Miên cúi đầu, trong tiếng đọc sách ồn ào hỗn loạn, chợt nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Trần Ngật.
Đối với Nguyễn Miên, tiết tự học buổi sáng hôm đó dài đằng đẵng, mà lại vô cùng khó quên. Đó là niềm vui trùng phùng của riêng mình cô.
Cũng giống như cơn gió mát lành cuối hạ, mãi mà không thể nguôi ngoai.