Thịt dê tối hôm đó ăn cũng chẳng ngon nữa, sau khi nguội mang theo một mùi vị tanh nồng, miếng thịt cũng dai. Nguyễn Miên chỉ ăn một xiên, chỗ còn lại bị Phương Như Thanh vứt đi hết.
“Nguội hết rồi đừng ăn nữa.” Phương Như Thanh vào phòng bếp bưng bát chè đậu xanh ra cho cô, “Uống xong thì đi tắm, xong nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.” Nguyễn Miên uống mấy ngụm là hết, xong về phòng lấy đồ ngủ đi tắm, lúc đi ra chạm mặt Triệu Thư Đường đang xuống dưới tầng đi WC.
Bàn tay đang lau tóc dừng lại một chút, lúc đang do dự không biết nên lên tiếng chào hỏi một câu hay không, Triệu Thư Đường mắt nhìn thẳng đi lướt qua, còn đóng cửa phòng vệ sinh “rầm” một tiếng vang dội.
Bước chân Nguyễn Miên dừng lại, phồng má thở hắt ra. Cô kéo khăn xuống cầm trên tay, nhẹ bước lên tầng.
Cứ từ từ vậy. Cô nghĩ.
Sáng hôm sau, Nguyễn Miên bàng hoàng thức dậy với suy nghĩ phải đi học thêm, chưa đến bảy giờ đã rời giường. Khi đang xuống dưới tầng rửa mặt, Phương Như Thanh đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp ló đầu ra thăm dò, “Sao dậy sớm thế con?”
“Con nhớ nhầm thời gian.” Nguyễn Miên vệ sinh cá nhân xong xuôi, đi đến phòng bếp, “Có cần con giúp gì không ạ?”
“Thế con giúp mẹ lấy bát đũa ra đi, đợi lát nữa ăn sáng.”
“Dạ.” Nguyễn Miên xắn ống tay áo lên, dọn bát đũa sạch sẽ ra dựa theo chỗ ngồi từng người. Ánh nắng ban mai chiếu xuống góc bàn.
Không lâu sau, Triệu Ứng Vĩ và Đoạn Anh từ bên ngoài về. Hai đứa con nhà họ Triệu còn chưa dậy. Triệu Ứng Vĩ đang định đi gọi, Đoạn Anh ngăn ông lại, “Sắp phải khai giảng rồi, giờ hiếm khi được ngủ, để chúng nó ngủ thêm lát nữa.”
Triệu Ứng Vĩ ngẫm thấy cũng đúng, lúc ngồi xuống ông nhìn Nguyễn Miên, “Giờ Miên Miên đã học thêm xong, sau này buổi sáng cũng có thể ngủ nhiều hơn.”
Không đợi Nguyễn Miên lên tiếng, Phương Như Thanh từ phòng bếp đi ra, nói: “Hôm nay con bé nhớ nhầm thời gian nên mới dậy sớm vậy, nếu như trước kia, không đến giữa trưa là không dậy nổi.”
Triệu Ứng Vĩ cười , “Giờ học sinh phải chịu nhiều áp lực, lại vất vả, được nghỉ có thể ngủ thêm chút nào thì cứ ngủ.”
Khởi đầu bữa sáng trông có vẻ hài hòa, trên bàn cơm, Đoạn Anh cũng trò chuyện với Nguyễn Miên vài câu, trông khá là thân thiết.
Nhanh chóng ăn sáng xong, Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ còn phải đi làm. Nguyễn Miên chẳng có việc gì cho nên ra ngoài cùng họ để nhận biết đường.
Lúc đi ngang qua siêu thị nhà họ Lý, siêu thị đang bốc dỡ hàng, Nguyễn Miên chỉ thấy ông chủ trung niên tối hôm qua đang đứng bên cạnh chỉ huy, không nhìn thấy Lý Chấp và chàng trai tên Trần Ngật kia.
Đi đến đầu ngõ, Triệu Ứng Vĩ đứng bên đường vẫy xe, Phương Như Thanh đưa hai tờ tiền màu đỏ cho Nguyễn Miên, “Nếu trưa không muốn ở nhà thì ra ngoài chơi với bạn bè cũng được, tối về ăn cơm sau.”
Nguyễn Miên cảm giác mẹ mình đang lo lắng thái quá nhưng vẫn nhận tiền cho bà yên tâm, “Vâng, khi nào ra ngoài sẽ nói với mẹ.”
“Chú ý an toàn.”
“Con biết rồi.”
Xe đi rồi, Nguyễn Miên cất tiền vào túi quần, ngẩng đầu nhìn những cây Ăng-ten xoay vòng vòng trên đỉnh đầu, xoay người đi về phía trước dọc theo các cửa hàng ven đường.
Cô mất cả buổi sáng để đi dạo khắp các ngõ ngách trong ngõ Bình Giang Tây, thực ra khu này không rộng nhưng có rất nhiều ngõ nhỏ.
Sắp đến mười một giờ, Nguyễn Miên đi vào phía Đông con ngõ, đi bộ đến trước cửa siêu thị nhà họ Lý một cách chuẩn xác. Ông chủ đang bấm máy tính trong quầy, thấy cô bước vào thì nở một nụ cười chất phác, “Cô gái nhỏ muốn mua gì?”
Nguyễn Miên tiến lên hai bước, “Mua ít đồ ăn vặt thôi ạ.”
Siêu thị không lớn, có bốn cái kệ để hàng hóa liền nhau, phía trong cùng còn có một cánh cửa thông với một căn Tứ hợp tiểu viện [1]. Lúc này rèm cửa đã được vén lên tường. Nguyễn Miên nhìn thấy một cái giếng ở giữa sân, cạnh miệng giếng có đặt một chậu sứ màu trắng hồng, bên cạnh là một góc giàn hoa.
[1] Dạng nhỏ hơn Tứ hợp viện – nhà ở truyền thống của Trung Quốc, bố cục của nó gồm 1 sân và những ngôi nhà ở bốn phía xung quanh, bao lấy cái sân ở giữa.
Cô không nán lại bên trong quá lâu, dùng tiền Phương Như Thanh cho mua ít đồ ăn vặt và một quả dưa hấu rồi xách về hướng nhà họ Triệu.
Hai chị em Triệu Thư Đường và Triệu Thư Dương đã dậy rồi, đang xem TV trong phòng khách. Đoạn Anh thì đang nấu cơm trưa trong bếp. Thấy cô về, chỉ có Triệu Thư Dương từ trên sô pha đứng dậy xem.
Nguyễn Miên đặt đồ lên bàn, cô đứng đó suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn thu hết can đảm đi vào bếp, “Bà có cần cháu giúp gì không ạ?”
Đoạn Anh không ngẩng đầu lên, “Không cần.”
Nguyễn Miên khẽ nhéo ngón tay, bất chợt không biết nên nói gì.
Đoạn Anh đặt dao xuống, tay lau vài cái lên tạp dề, “Trong bếp toàn mùi khói dầu, cháu lên phòng khách xem TV với bọn Thư Đường đi, lát nữa là cơm chín.”
“Dạ.” Nguyễn Miên nhẹ nhàng thở ra.
Ăn cơm xong, Nguyễn Miên đặt đống đồ ăn vặt vừa mua xuống bàn trong phòng khách rồi xách dưa hấu vào bếp.
Triệu Thư Đường có ghé vào một lần, cậu ta khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén, “Cậu không cần phải làm trò để lấy lòng người khác làm gì, dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận mẹ con cậu.”
Nguyễn Miên liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Chắc Triệu Thư Đường cũng nghĩ chuyện này thật là vô vị nên quay người đi ra. Một lúc sau, Triệu Thư Dương không biết từ đâu chui ra, Nguyễn Miên cắt một miếng dưa hấu đưa cho thằng bé, “Ăn đi.”
Thằng bé nhận lấy miếng dưa hấu rồi chạy ra ngoài chơi.
Nguyễn Miên cất dưa hấu đã được cắt xong vào tủ lạnh, sau đó rửa tay rồi trở về phòng ngủ trên tầng. Chiếc quạt cũ kĩ thổi vào đuôi giường.
Cô nhắm mắt lại nằm vắt ngang trên giường. Trong cơn gió lành lạnh, chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến chàng trai tên Trần Ngật kia, nhớ đến đôi mắt đen nhánh của anh.
Như đang nửa tỉnh nửa mê, lại vô cùng rõ ràng.
Cả tuần sau, Nguyễn Miên luôn ra ngoài lúc chạng vạng, tùy tiện đi dọc theo con ngõ nhỏ. Có lúc sẽ đi ngang qua siêu thị nhà họ Lý, cũng có lúc đi ngang qua quán net nọ, quen biết Lý Chấp, làm quen với bạn của anh ta, nhưng không hề gặp lại chàng trai tên Trần Ngật kia lần nào.
…
Hôm trường Trung học số Tám khai giảng, vì là cuối tháng cho nên Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ không đi được, chỉ có thể giao Nguyễn Miên cho người học chung một lớp với cô là Triệu Thư Đường.
Trên đường đi học, Triệu Thư Đường không hề che giấu thái độ của bản thân, “Cậu là do ba tôi dùng tiền để được vào lớp tôi, ngoại trừ thầy Chu, tôi không muốn những người khác trong lớp biết quan hệ của chúng ta, cũng phiền cậu duy trì khoảng cách với tôi lúc ở trường.”
Lớp 11 của Trung học số Tám khóa này có tổng cộng 34 lớp. Hết 22 lớp đầu là lớp khoa học tự nhiên, trong đó lớp 11-1 và 11-2 là lớp chuyên tự nhiên [2]. Còn lại từ lớp 23 đến 32 là lớp khoa học xã hội. Hai lớp cuối cùng lần lượt là lớp năng khiếu và văn nghệ.
[2] Lớp chuyên tự nhiên (nguyên văn là 理科实验班): lớp thực nghiệm ban tự nhiên, vì lớp này luôn tuyển chọn những người có thành tích xuất sắc nhất bên tự nhiên.
Mặc dù thành tích của Nguyễn Miên không tồi nhưng nếu chuyển đến trường Trung học số Tám cũng chỉ có thể đến lớp bình thường. Có điều Triệu Ứng Vĩ có người quen trong trường nên dùng tiền xin cho cô vào lớp Triệu Thư Đường – lớp chuyên tự nhiên.
Việc chuyển đến lớp chuyên này trước đó Nguyễn Miên không hề hay biết, lúc biết thì mọi chuyện xong cả rồi, cô không muốn gây thêm rắc rối cho Triệu Ứng Vĩ nữa.
Giờ Triệu Thư Đường nói như vậy, cô cũng chẳng phản ứng nhiều, “Ừ, tôi biết rồi.”
Tòa nhà dạy học của khối 11 nằm ở một khu riêng, bốn tầng trên là ban tự nhiên, hai tầng dưới là ban xã hội. Nguyễn Miên nói với Triệu Thư Đường đến trường thì dẫn cô tới văn phòng chủ nhiệm lớp Chu Hải rồi cứ về lớp trước.
“Nguyễn Miên đúng không nhỉ, thầy xem qua thành tích của em rồi, rất giỏi.” Đầu tiên Chu Hải bảo cô vào văn phòng ngồi một lúc, “Giờ mấy bạn học lớp ta vẫn chưa đến đủ, thầy sẽ dẫn em vào lớp sau.”
“Vâng ạ, cảm ơn thầy Chu.” Nguyễn Miên đeo cặp sách trên vai ngồi bên cạnh bàn, mắt to mắt nhỏ nhìn thầy chủ nhiệm trông không được trẻ cho lắm này.
Chu Hải xoa xoa bàn tay, lấy tư liệu về cô từ trên bàn ra, “Thầy thấy trước đây em từng tham gia khá nhiều cuộc thi Sinh học đúng không nhỉ, em có hứng thú với những cuộc thi này sao?”
Nguyễn Miên không dám nói đa số cuộc thi này đều do giáo viên cứng rắn ép đi thi, cô đáp với vẻ thỏa hiệp: “Chỉ là khá có hứng thú với Sinh học thôi ạ.”
Chu Hải gật gù, “Thật khéo, thầy chính là giáo viên môn Sinh học của các em trong học kỳ này.”