Lúc này, Trần Ngật đứng trước cửa phòng tắm, nghĩ đến dáng vẻ của Chu Viễn trước khi đi, chẳng hiểu sao chỉ thấy buồn cười, người này đúng là dễ lừa.
Lừa anh ta là không cho anh ta lăn lộn ở thành phố B nữa thế mà cũng tin.
Anh bật cười chế giễu, Nguyễn Miên bên cạnh nhìn anh, “Anh cười gì vậy?”
Trần Ngật tỏ vẻ đứng đắn chính nghĩa, lông mày từ từ giãn ra, ý cười chế giễu trở thành dịu dàng, “Không có gì.”
Nguyễn Miên bĩu môi, “Giường của anh em đã dọn sẵn cho rồi, sáng mai em phải bay, giờ em muốn đi ngủ.”
“Được, lúc đó anh đưa em ra sân bay.” Ngày mai Trần Ngật phải về thăm ông bà ngoại, ngày hôm sau mới về Bình Thành.
“Vậy chúc anh ngủ ngon.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT