Sau khi được Đào Mục Chi dỗ dành, Lâm Tố ôm hòm đá quý, vui vẻ phấn khởi cùng hắn về nhà.
Hôm qua Đào Mục Chi vừa về thành phố A đã trực tiếp đến nhà ông bà nội, cũng không về đây. Hôm nay vừa mở cửa, hắn đã nhận ra thay đổi của căn nhà.
Vẫn là căn nhà đó, nhưng thoáng nhìn lại không còn bừa bãi như dáng vẻ vốn có của nó. Tạp chí và ảnh chụp đều đã được gom lại bỏ ở ban công đối diện với ghế sô pha. Diện tích căn nhà này của Lâm Tố không nhỏ, dọn dẹp tạp chí và ảnh chụp đi rồi có vẻ lại càng lớn hơn.
Đào Mục Chi xem thay đổi của căn nhà xong, quay đầu nhìn Lâm Tố, hỏi: “Cái này là cô dọn?”
“Ừm.” Lâm Tố hoàn toàn không để ý vò tóc, “Bừa bộn quá nên tôi có dọn qua.”
Nói xong, Lâm Tố lập tức nghiêng đầu cảnh giác nhìn Đào Mục Chi, nói: “Nhưng tôi chỉ làm đến đó thôi, còn lại là phần của anh đấy.”
Khi đó Lâm Tố thật sự là nhìn không nổi ngứa tay đi dọn. Nhưng gom đống tạp chí và ảnh chụp xong rồi, cô nhận ra như vậy vẫn còn chưa xong. Còn phải mang chỗ tạp chí và ảnh chụp này vất đi, hơn nữa, sàn nhà cũng phải quét rồi lau qua một lượt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT