Lâm Tố mới không nói mình mua bàn ăn là vì hắn. Dù sao cô cũng đã quên mất lý do vì sao khi đó mình lại như bị ma xui quỷ khiến mà mua về. Nhưng Đào Mục Chi biết bệnh tình của cô, càng biết được vài hành vi thói quen của cô. Hắn biết cô sẽ không tự mua bộ bàn ăn này, cũng như chiếc đệm kia vậy.
Đệm cho phòng phụ là Đào Mục Chi chủ động yêu cầu cô mới mua. Nhưng Đào Mục Chi chưa từng đề cập đến chuyện bàn ăn mà cô lại mua. Nếu Lâm Tố nói bộ bàn ăn này là cô tự mua, ai biết đâu được hắn có nghĩ là vì cô muốn giữ hắn lại mới mua nó hay không?
Cũng may là Đào Mục Chi không cố vặn hỏi chuyện cái bàn ăn, Lâm Tố khẽ thở ra một hơi rồi tiếp tục ăn cơm. Chẳng qua nhắc tới chuyện bàn ăn này, Lâm Tố chợt nhớ đến một chuyện khác. Cô vừa ăn cơm, vừa nói với Đào Mục Chi.
“Đúng rồi, tối nay anh ở lại nhà tôi đi.”
Dưới ánh đèn, Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn sang cô, ánh sáng trong mắt khẽ động.
Mà Lâm Tố còn đang vùi đầu ăn đến lúc đó mới nhận ra lời nói của mình có nhiều ẩn ý đến mức nào: “…”
“Không không không, không phải… khụ khụ!” Lâm Tố cuống cuồng giải thích, thành ra lại bị sặc cơm, mặt đỏ bừng cả lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT