Một tầng này có hai căn hộ, cửa đối diện nhau, Lâm Tố bước thẳng đến cánh cửa ở bên tay phải, dùng vân tay mở khóa cửa.
Hôm nay cô ra ngoài từ chiều, trong nhà chưa bật đèn. Lâm Tố đi vào, bật đèn lên, sau đó nhiệt tình mời Đào Mục Chi vào trong.
Nhà của Lâm Tố thật sự khó mà xem như một cái nhà, cùng lắm cũng chỉ có thể coi như là một chỗ ở. Nhà cô rất lớn, diện tích có lẽ không dưới một trăm năm mươi mét vuông, thế nhưng một căn hộ lớn như thế này lại không có bất kỳ đồ vật trang trí nào, thậm chí bốn bức tường vẫn là xi măng.
Không chỉ không được trang trí, đồ đạc trong nhà cũng ít ỏi đến đáng thương. Lọt vào tầm mắt chỉ có một cái tủ lạnh, một cái sô pha, một cái bàn, một cái thảm… Tủ lạnh đặt giữa phòng khách và phòng bếp cái gì cũng không có, bàn và thảm đặt ở chính giữa phòng khách, ghế sô pha không hiểu vì sao lại đặt trước cửa sổ sát đất.
So với bức tường nguyên xi măng thì sàn nhà lát gạch tráng men có lẽ nhỉnh hơn đôi chút. Thế nhưng trên sàn nhà bị phủ kín ảnh và tạp chí bị ném tứ tung, thậm chí lớp gạch màu xám cũng khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hiu quạnh, mà mặt đất bị ném đầy tạp chí và ảnh chụp đủ loại màu sắc hình thái lại khiến cho căn nhà này nhiễm mấy phần quái đản.
Nhà của Lâm Tố không giống như một căn nhà, mà giống một căn phòng triển lãm nghệ thuật lạnh lẽo.
Tại căn phòng triển lãm này, có thể nhìn ra dù là gạch lát nền hay nội thất trong nhà đều là đồ đắt tiền. Cho thấy không phải cô không có tiền trang trí cho căn nhà, mà là cô không muốn, hơn nữa cũng đã quen với cuộc sống thế này.
Sau khi vào cửa, Lâm Tố tháo giày, đi chân trần đạp lên đám tạp chí và ảnh. Cô đi thẳng một mạch đến trước cửa của căn phòng trong cùng.
“Tôi tắm rửa thay quần áo trước, anh cứ ngồi tự nhiên.” Lâm Tố cười nói với Đào Mục Chi xong, xoay người đi vào phòng ngủ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT