Sau khi tạm biệt Bạch Dã, Lâm Tố vui vẻ cùng Đào Mục Chi về nhà.
Hiện tại họ vẫn đang ở căn biệt thự cạnh bờ biển, tháng mười một trời bắt đầu chuyển lạnh, nhưng ở bờ biển thì vẫn xem như khá ổn. Hai người về đến nhà, Lâm Tố xoay người, ôm ôm hôn hôn Đào Mục Chi một cái.
Hai người vừa đi siêu thị về, Đào Mục Chi một tay xách túi lớn túi bé, một tay nắm tay Lâm Tố, hắn cúi đầu đáp lại nụ hôn của cô, nói: “Nấu cơm trước đã, em đói chưa?”
Bụng của Lâm Tố đã lộ khá rõ, lúc ôm Đào Mục Chi hai người không thể dán vào nhau như trước. Nhưng cái ôm như thế lại khiến họ có cảm giác đang ôm cả đứa bé nữa, thật khiến Lâm Tố thỏa mãn chết đi được.
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố lại nhón chân thơm chụt một cái lên má hắn, đáp: “Đói rồi ạ.”
Trong mắt Đào Mục Chi nổi lên ý cười, đưa tay xoa tóc cô, sau đó thả tay cô ra, đi vào bếp.
Đào Mục Chi nấu cơm, Lâm Tố như một cái đuôi nhỏ bám theo sau. Trước đây cô không nấu cơm, bây giờ Đào Mục Chi lại càng không cho cô động tay. Nhưng Lâm Tố chỉ muốn dính lấy Đào Mục Chi từng giây từng phút, dù hắn đi nấu cơm thì cô cũng phải ở đây chờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT