Tình yêu của mẹ dành cho con cái vốn không cần một trường lớp nào cả, đây chính là bản năng. Chỉ cần xóa đi những khúc mắc trong lòng, tình yêu của Lâm Mộ Hoa dành cho Lâm Tố sẽ trở nên thuần khiết không còn vẩn đục. Mà với một Lâm Tố được bao bọc bởi tình yêu thật sự của mẹ thì vết thương nào cũng sẽ lành, đau khổ nào cũng sẽ biến mất, từ giờ cô sẽ chỉ càng ngày càng tốt lên.
Uông Giai Hoa cười nhìn Lâm Tố, khẽ gật đầu nói: “Vậy cũng rất tốt.”
Hỏi xong chuyện nhà, Uông Giai Hoa hỏi tiếp: “Công việc chụp ảnh thì sao? Vẫn thuận lợi chứ?”
“Vẫn ổn ạ. Dù sao vẫn là mấy công việc này, tuy lịch trình hơi dày đặc nhưng không mệt chút nào.” Lâm Tố nói xong, nhớ lại cuộc điện thoại mới đây của Đại Cương, cười nói: “Hôm nay còn có công ty giải trí tìm đến quản lý của tôi, muốn mời tôi làm đạo diễn độc lập cho một bộ phim điện ảnh, nhưng mà tôi từ chối rồi. Dù sao bệnh tình còn chưa khỏi hẳn, ngộ nhỡ đến đó áp lực quá lớn, bệnh tình phát tác ngay trong quá trình làm phim thì sẽ thành họa mất.”
Lâm Tố thoải mái nói ra chuyện này, Uông Giai Hoa nhìn cô, hỏi: “Chỉ vì một nguyên nhân đó thôi?”
Lâm Tố mỉm cười chuyển tầm mắt đang đối diện với Uông Giai Hoa đi.
Hôm nay lúc Đại Cương gọi điện cho cô, cô đã đưa ra hai nguyên nhân mình không thể nhận công việc này thuyết phục cậu ta. Một là vì cô còn chưa đủ kinh nghiệm, hấp tấp làm sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng sau này, hai là vì cô còn chưa khỏi hẳn, sợ phát tác sẽ ảnh hưởng đến bộ phim.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play