Lâm Tố cảm thấy mình sẽ nhớ mãi khung cảnh này, giống một tấm ảnh được máy ảnh chụp lại, vĩnh viễn không mất đi.
Đào Mục Chi đứng đó, hắn mặc quần áo dài đơn giản, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, làn da nhẵn nhụi trắng trẻo, ngón tay thon dài rõ từng khớp xương di chuyển trên những phím đàn đen trắng.
Hắn quá cao, phải hơi cúi người mới vừa với chiếc mic. Nhưng dù đã cúi người xuống, thì dưới ánh đèn mê loạn của sân khấu hắn vẫn là một thân cao quý không thể với tới.
Hắn tựa một ánh trăng thanh lãnh, vốn dĩ Lâm Tố chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm, nhưng mà hiện tại, hắn đứng ở một góc của sân khấu, hát bài hát mà trong lần đầu tiên đi bar cô đã nói với hắn chính là bài mình thích nhất.
Lâm Tố được ngắm trăng, còn hái được ánh trăng sáng ấy xuống, cô ôm vầng trăng là hắn trong lòng, có lẽ tương lai thật lâu thật lâu sau, dù có tiếp tục đến quán bar, nhìn thấy sân khấu, cô sẽ không bao giờ nhớ đến người ba ruột của mình nữa, cũng sẽ không bao giờ canh cánh mãi trong lòng một tình thương mà mình không có được.
Từ giờ cô sẽ chỉ nghĩ đến Đào Mục Chi, cô sẽ vĩnh viễn nhớ Đào Mục Chi.
Lâm Tố chưa bao giờ nghe Đào Mục Chi hát, nhưng cô vẫn được nghe giọng nói của hắn mỗi ngày. Hôm nay nghe được hắn hát rồi, giống như nước suối chảy trong khe núi, mang theo từ tính trong trẻo mát lành. Dù là khi nói hay khi hát thì đều dễ nghe như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT