Sống Lại Một Đời, Bạn Sẽ Trả Thù Như Thế Nào?

Chương 4


7 tháng


12.

Có tin tức được truyền ra từ Tôn phủ rằng Tôn Minh Đức muốn bán của hồi môn của Thẩm Tư Ninh.

Không biết hắn ta dụ dỗ như thế nào, Thẩm Tư Ninh vui vẻ đồng ý mang đi bán hết.

Nói đi cũng phải nói lại, của hồi môn của Thẩm Tư Ninh cũng có hạn. Chỉ một thời gian toàn bộ đồ hồi môn đã bị mang bán gần hết.

Ta hỏi người đưa tin : “Nha hoàn thiếp thân bên người muội ấy không khuyên can hay sao?”

Người đó liền lắc đầu : “Có khuyên nhị tiểu thư cũng thế thôi ạ, nhị tiểu thư bảo rằng lâu rồi nhị cô gia không ân cần yêu thương nhị tiểu thư như thế. Đã thế nhị cô gia còn hứa hẹn chỉ cần nhị tiểu thư giúp trả hết nợ thì sẽ nói với phu nhân để nhị tiểu thư ngồi yên vị trên vị trí chính thê. Người không biết nhị tiểu thư có bao nhiêu cao hứng.”

“Nhị tiểu thư còn dọa người hầu đừng nên nhiều lời, nàng ấy mà nghe thấy ai bàn tán sẽ rút đầu lưỡi của người đó. Nên rồi cũng chẳng ai dám khuyên can nữa.”

Nghe tới đây, ta không tự chủ được mà rùng mình.

Thật không ngờ, nhị muội luôn dịu dàng khiến người ta yêu thương lại có thể nói ra những lời độc ác tới mức này.

Bây giờ, nàng ta liên tục gặp khó khăn.

Còn ta lúc thì đau đầu, khi thì bị phong hàn nên Thẩm Tư Ninh muốn gặp xin giúp đỡ cũng khó.

Thẩm Tư Ninh chắc cũng đã hiểu lựa chọn của ta, cũng không đòi hỏi bắt ép gì ta phải giúp nàng ta, mọi thứ đều rất im lặng.

Mẫu thân để lại cho ta rất nhiều hồi môn phong phú, rồi hiện tại ta đang làm quản sự của Thẩm gia, quyền lực và tiền bạc đều rất mê người.

Mà Thẩm Tư Ninh cùng Hà di nương không phải người hiền lành, chắc chắn sẽ không nhắm mắt bỏ qua sự việc này.

Nên đối với sự yên lặng này. thật sự không giống tính cách của Thẩm Tư Ninh.

13.

Hoàng hậu nương nương tổ chức yến tiệc trong hoa viên, trong danh sách tham gia có cả Tôn phủ và Thẩm phủ.

Ta biết rằng không thể cứ tránh mặt Thẩm Tư Ninh, kiểu gì cũng sẽ gặp mặt thôi. Nên trước khi đi ta đặc biệt căn dặn Thẩm Nhạn Hàm cẩn thận một chút.

Vừa thấy ta, Thẩm Tư Ninh liền tay bắt mặt mừng người ngoài nhìn vào sẽ y như một đôi tỷ muội thân thiết : “Tỷ tỷ, Tư Ninh rất nhớ tỷ, sao tỷ không tới gặp Tư Ninh.”

Ta cười nhẹ vỗ mu bàn tay của nàng ta : “Gần đây tỷ bị phong hàn, sợ làm muội bị lây bệnh nên mới không gặp muội.”

“Thế nào, Tôn thế tử có tốt với muội không?”

Nàng ta hơi mỉm cười khi nhắc tới Tôn Minh Đức, gương mặt vui vẻ mang chút đắc ý : “Tôn lang đối với ta rất tốt, tháng trước còn nói sẽ dẫn ta tới Giang Nam ngắm phong cảnh, tỷ cũng chưa được tới Giang Nam đâu nhỉ?”

Thẩm Nhạn Hàm nghe thế liền hừ lạnh : “Thật không? Hóa ra tháng trước phu quân tốt của tỷ cứ bám lấy đại tỷ để vay tiền, lại là đưa tỷ đi Giang Nam ngắm phong cảnh sao?”

Thẩm Tư Ninh đang đắm chìm trong hạnh phúc, làm sao có thể để người khác nói xấu Tôn Minh Đức cơ chứ, nghe xong lập tức nổi giận : “Tam muội, lâu rồi chúng ta không gặp nhau sao muội lại nói chuyện với ta như thế cơ chứ?”

Ta thấy tình hình không ổn liền khuyên can : “Tỷ muội một nhà, sao lại nói chuyện với nhau như thế được chứ!”

Thẩm Tư Ninh nhận ra ta vẫn đứng bên cạnh, liền dịu giọng : “Tỷ tỷ, đừng nghe lời nói linh tinh bên ngoài. Tôn lang là do bị bằng hữu xấu hại nên có chút cần tiền mà thôi.”

Trong thâm tâm của Thẩm Tư Ninh thì Tôn lang của nàng ta luôn là người bị hại và lợi dụng.

Người làm sai luôn luôn là người khác.

Thật ra Tôn Minh Đức từng tới vay ta không ít tiền.

Lúc đó, ta đang kiểm kê doanh thu trong một cửa tiệm của Thẩm gia, Tôn Minh Đức say khướt từ bên ngoài lao vào.

Thấy ta hắn nheo mắt đôi mắt lại, rồi đưa tay lên lau cái cằm dính đầy dầu mỡ : “Nữ tử nhà ai mà xinh đẹp thế này? Sao lại vất vả bôn ba bên ngoài kiếm tiền cơ chứ? Theo ta về Tôn gia làm một di nương nhàn tản ăn sung mặc sướng có phải hơn không?”

Ta không ngần ngại cho hắn ta một cái tát : “Nhìn cho kỹ xem ta là ai?”

Tôn Minh Đức như phát điên muốn đập phá cửa hàng, mọi người xung quanh phải ngăn cản hắn lại.

Thanh tỉnh hơn một chút hắn nhận ra ta là ai, liền bày ra bộ dáng nghiêm túc rồi vay tiền từ ta.

Ta không đồng ý liền cho người đuổi hắn ra ngoài.

Hắn mang danh là thế tử, xung quanh nào có ai dám khinh thường hắn ai ai cũng phải nịnh nọt lấy lòng hắn.

Bị ta đuổi ra, hắn đứng trước cửa hàng phỉ nhổ của hàng của ta.

Còn thuận tay lấy một cái bát sứ muốn đập lên đầu ta.

“Thẩm Ánh Tuyết, ngươi đừng có mà quá kiêu căng. Với tính cách độc ác này của ngươi, không thay đổi đi sau này ngươi đi lấy chồng kiểu gì cũng bị nhà chồng ghét bỏ.”

Ta nhanh tay lẹ mắt tránh đi, hơi cúi người vì chưa hết sợ.

Ở trong lòng hắn, nữ nhân cũng chỉ là đồ vật của nhà chồng mà thôi.

Không biết Thẩm Tư Ninh nghĩ cái gì trong đầu mà lại sống chết đi theo tên không ra gì như hắn.

14.

Thẩm Tư Ninh cứ quấn lấy ta, nói tỷ muội lâu rồi không gặp muốn sang sương phòng bên cạnh để nói chuyện.

Ta không từ chối được, nên đành đồng ý.

Màn đêm buông xuống, sương phòng ta đột nhiên vang lên tiếng hét của nữ tử.

Thẩm Tư Ninh nhanh chóng dắt một đống người tới đứng ngay trước cửa sương phòng ta.

Lại thấy huyết sắc rơi khắp phòng, trên bàn là bình rượu chưa uống hết.

Trên giường là một nữ tử, quần áo màu xanh biếc trên người bị xé tan nát, ngực nàng cắm một thanh chủy thủ.

Thẩm Tư Ninh chưa đặt chân vào phòng đã quỳ xuống ngay cửa gào khóc : “Đại tỷ, đại tỷ của ta.”

Nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng ta lên tiếng phủ đầu : “ Không lẽ đại tiểu thư âm thâm cùng nam nhân bên ngoài, người kia sợ bị phát hiện nên đã giết chết đại tiểu thư?”

Lời nha hoàn nói ra như vô ý, nhưng âm thanh rất to.

Thu hút không ít sự chú ý từ những người xung quanh.

Thẩm Tư Ninh hiếm khi tức giận, quát nha hoàn bằng giọng mũi nức nở : “ Không được nói bậy, đại tỷ không phải người như thế.”

Tôn Minh Đức đi đến bên cạnh, đỡ nàng ta lên khuyên nhủ : “Người cũng đã qua đời, việc này có liên quan tới danh tiếng của Thẩm gia và Thẩm đại tiểu thư. Không thể báo quan phủ được.”

Thẩm Tư Ninh giả tạo cứ như thật, từ cách rơi nước mắt rất nhẹ nhàng và cảm động.

Ai nhìn vào cũng thấy giống như một người muội muội thương tỷ tỷ của mình khiến ai cũng đau lòng.

Đúng lúc này, Thẩm Nhạn Hàm lớn tiếng : “Nhị tỷ làm sao thế?Đại tỷ đang rất yên ổn ở chỗ này cơ mà?”

Thẩm Tư Ninh và Tôn Minh Đức nghe thế liền quay lại nhìn.

Ta đi ra ngay sau Thẩm Nhạn Hàm, từ trên xuống dưới không hư hại chút nào.

Thẩm Tư Ninh hoảng sợ như nhìn thấy ma : “Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây? Không phải tỷ đã …”

Hôm nay không phải một mình ta mặc đồ màu xanh biếc.

Như nhớ ra gì đó, Thẩm Tư Ninh đi nhanh tới bên giường, lật người nằm trên giường lại.

Là Hà di nương !!!

Bà ta đã ngưng thở, khuôn mặt ghê tợn.

Thẩm Tư Ninh cực kì sợ hãi : “Làm sao lại như thế này.”

VÌ quà hoảng sợ phun một ngụm máu tươi rồi lăn đùng ra ngất.

Ta tiến lên hai bước để xem tình hình, xong hoảng sợ lắp bắp : “Hà di nương nói rằng sương phòng của di nương rất nhiều muỗi, nên ta đã đưa sương phòng của ta cho di nương. Còn ta thì chuyển sang ở cùng với tam muội.”

“Sao cỏ thể xảy ra chuyện này được cơ chứ ?”

Phụ thân cũng chạy tới khi nghe được chuyên, ta liền quỳ xuống : “Hà di nương đã mất nhưng nguyên nhân. Nhất định là có người muốn hại chết Hà di nương, nên con mong phụ thân điều tra thật rõ trả lại công bằng cho di nương.”

15.

Sau khi người hầu chạy đi báo quan phủ thì trời cũng đã khuya.

Mọi người xung quanh bàn tán : “Đại tiểu thư của Thẩm gia thật là hiếu thảo, chỉ là di nương thôi mà nàng ấy lo lắng trước sau đầy đủ.”

“Đúng thế còn muốn tìm ra hung thủ trả lại công bằng cho di nương, nhìn ra nàng ấy còn tốt hơn nhị tiểu thư rất nhiều.”

Thẩm Tư Ninh tốn bao nhiêu sức để có thể làm xấu danh tiếng của ta nhưng không thành, lại khiến ta thành một người hiếu thảo, hiểu chuyện và tốt bụng.

Thẩm Nhạn Hàm vừa ôm lấy ta vừa cười : “Thẩm Tư Ninh chắc cũng rất bất ngờ, Hà di nương kiểu gì cũng có liên quan tới kế hoạch lần này.”

“Thậm chí còn không quên tạo tiếng động thật lớn, khiến cho mọi người biết rằng sự ra đi của Đại tiểu thư Thẩm gia không hề trong sạch.” 

“Nhưng tại sao người nằm trên giường lại là Hà di nương?”

Ta đặt quyển Kinh phật trong tay xuống : “Trời cao an bài, ác giả ác báo mà thôi.”

Thẩm Tư Ninh hạ dược ta trong bữa tối, nhưng ta lại lặng lẽ đổi sang cho Hà di nương.

Tôn Minh Đức thì lại ghét ta, làm sao có thể thiếu phần của hắn cơ chứ.

Cố ý phân phó xuống bên dưới là phải xé nát quần áo của người trên giường, không chỉ làm mất mặt Thẩm gia và cả nhà ngoại Mạnh gia của ta cũng sẽ bị liên lụy.

Nếu như ta không cảnh giác từ trước, thì người bị mất hết danh tiết và mặt mũi chính là ta.

Sự ra đi của Hà di nương chính là hậu quả của việc dám chơi đùa với lửa.

16.

Thẩm Tư Ninh đang rất hoảng loạn.

Hung thủ để tránh khỏi tên sát thủ được thuê tới, nhưng lại gặp trúng quan phủ đang truy tìm hung thủ liền bị bắt lại rất nhanh. Hắn cũng đã khai hết toàn bộ chân tướng.

Khi thẩm vấn Thẩm Tư Ninh, nàng ta nhận hết toàn bộ lỗi về mình.

Mấy năm nay Thẩm gia không một ngày bình yên, phụ thân cũng vì nàng ta mà mái tóc đã bạc đi rất nhiều.

Phụ thân đau đầu ôm trán : “ Thôi vậy …”

Có vẻ như phụ thân cũng như ta, không hiểu sao Thẩm Tư Ninh lại thành như thế? Có phải cho người đã nuông chiều nàng ta quá rồi hay không?

Tôn Minh Đức lại khốn nạn, quỳ gối trước mặt quan phủ kể lể : “Tất cả do tiện phụ kia xúi giục, đại nhân hãy tin ta.”

Tôn Minh Đức dù sao cũng là thế tử.

Quen biết rộng rãi, nên hắn ta tránh thoát được một kiếp.

Một ngày trước khi Thẩm Tư Ninh bị đưa ra xử tội, ta liền tới gặp nàng ta.

Nàng ta từng là một thiếu nữ đáng yêu với khuôn mặt khả ái.

Còn hiện tại nàng ta nhếch nhác, quần áo rách nát, chân đã bị đánh gãy chỉ có thể bò trên mặt đất.

Con người trở nên điên cuồng, xung quanh nàng ta thoang thoảng phát ra mùi hôi không tả được.

Nàng ta lao tới, cầu xin ta : “Tỷ tỷ, xin tỷ hãy cứu muội với. Muội biết sai rồi.”

“Tỷ đừng bỏ mặc muội như thế, tỷ quên mất ngày xưa muội từng cứu tỷ hay sao?”

“Chúng ta đều là nữ nhi của Thẩm gia, không lẽ tỷ quân ân tình khi xưa giữa hai chúng ta sao?”

Không lâu sau da thịt trên trán nàng ta hỗn loạn thành một mảng nhìn rất kinh khủng.

Ta nhếch mép : “Thế sao? Nhị muội nói dối nhiều quá đâm ra tin lời nói dối ý là thật rồi sao?”

“Nhạn Hàm vì cứu ta mà lâm bệnh nặng, còn ngươi một bên cướp công của muội ấy, một bên thì ức hiếp muội ấy.”

“Từ trước tới giờ ta luôn đối tốt với ngươi, nhưng ngươi lấy oán báo ơn muốn hại chết ta.”

“Lúc muốn hại chết ta tại sao ngươi không nghĩ đến chúng ta cùng là nữ nhi Thẩm gia cơ chứ?”

Nàng ta nức nở, nước mắt không ngừng chảy ra : “Muội rất yêu Tôn lang, muội không nỡ để huynh ấy đau lòng.”

“Muội thật sự cùng đường rồi, mong tỷ hiểu cho muội.”

Ta kể lại chuyện Tôn Minh Đức trốn tránh trách nhiệm cho nàng ta nghe : “Ngươi thấy hắn vứt bỏ ngươi như bỏ một chiếc giày rách, sự hy sinh này có đáng hay không ?”

Nàng ta đỏ hoe hai mắt, lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang : “Ngươi nói bậy! Tôn lang đã nói huynh ấy yêu ta nhất.”

“Ngươi đừng châm ngòi ly gián chúng ta.”

Có lẽ nàng ta nhận ra rằng, ta người từng rất quan tâm tới nàng ta từ bây giờ sẽ bỏ mặc nàng ta tự sinh tự diệt. 

Nàng ta trượt ngã trên mặt đất, ánh sáng trong mắt vụt tắt, buồn bã lên tiếng : “Tỷ, người thật độc ác!”

Dù kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Tư Ninh chưa từng đối xử tốt với người đại tỷ là ta đây.

Vì thế hận thù giữa chúng tôi chưa bao giờ kết thúc.

17.

Tôn Minh Đức được thả ra khỏi nhà giam, ban đêm Tôn phủ cháy lớn.

Hắn ta mất nửa cái mạng và đôi chân bị xà nhà cháy rơi xuống không thể cứu được.

Từ giờ trở đi hắn chỉ có thể nằm trên giường chữa bệnh và kéo dài hơi tàn.

Toàn bộ khuôn mặt của hắn bị thương nặng, lở loét và chảy mủ ra, đau tới tận tâm can.

Khi Tôn Minh Đức hành hạ ta ở kiếp trước, chắc hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế.

Chính hắn cũng đã trải qua sự đau đớn đó, kêu la cả ngày lẫn đêm.

Trương phu nhân làm sao có thể dung túng một tên vô dụng không còn khả năng thừa kế nữa cơ chứ, bà ấy liền chọn một người cháu trai có năng lực ở dòng thứ để nâng đỡ thay thế.

Từ khi thành người con bị bỏ rơi, tính tình của Tôn Minh Đức càng trở lên bạo ngược, thường xuyên đánh đập nô bộc bên cạnh.

Là một người đàn ông, nhưng dù có bị đổ nước bẩn vào miệng.

Được người hầu giúp thay rửa bên dưới, hắn ta dường như cũng không quan tâm. 

Mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào cái thai trong bụng Ngọc Nương. 

Nhưng hắn lại không biết rằng đứa con ấy không phải là con của hắn.

Ngọc Nương ôm đứa trẻ, mỉm cười : ‘Tôn tiên sinh luôn coi nữ tử như một món đồ chơi, thì hôm nay cũng thử trả qua cảm giác đội nón xanh xem cảm giác như thế nào đi.”

Không lâu sau, Ngọc Nương mang tiền với đứa trẻ bỏ đi.

Tôn Minh Đức chính thức bị bỏ rơi, không ai quan tâm.

Trước khi hắn ta nhắm mắt xuôi tay, ta liền mang đại phu tới gặp hắn ta.

Thường ngày hắn ỉ mình là thế tử luôn cao cao tại thượng, giờ hắn không khác gì kẻ ăn xin, khắp người lở loét toàn thân bốc mùi hôi hám.

Nhìn thấy ta, hắn như nhận ra gì đó khi nhìn thấy ta liền kêu lên “ a a a “ rồi không phát ra thêm được tiếng gì nữa.

Ngọc Nương đã hạ thuốc câm cho hắn uống.

Ta hơi mỉm cười : “Thế tử Tôn, ngươi vẫn khỏe chứ?’

“Ta không nỡ để ngươi chết như thế, nên ta tới cứu ngươi đây.”

Ta ra lệnh cho đại phu chỉ cần cứu được hắn, nhưng không cần quá chú trọng trong quá trình điều trị.

Để hắn chịu đựng sự đau đớn hàng ngày, đây sẽ là cái kết tốt đẹp ta dùng cho hắn.

[Phiên ngoại : Thẩm Tư Ninh]

Từ khi còn nhỏ, Hà di nương đã dạy ta phải biết tranh giành : “Tư Ninh, con phải cố gắng giỏi hơn đại tỷ của con. Sau này con phải gả được cho một người thật tài giỏi, để phụ thân thấy con tốt hơn đại tỷ nhiều.”

Ta vẫn luôn rất hâm mộ Thẩm Ánh Tuyết.

Cho dù mẫu thân có rời đi từ rất sớm, nhưng dựa vào danh tiếng của Mạnh gia cũng đủ khiến cho mọi người trong Kinh thành nhìn đại tỷ bằng một con mắt khác.

Đầu mùa xuân năm đó, ta như bị quỷ mê tâm hồn trực tiếp đẩy Thẩm Ánh Tuyết xuống hồ.

Tại sao đại tỷ lại có tất cả mọi thứ tốt trên đời ?

Thẩm Ánh Tuyết càng đối xử tốt ta, càng chứng tỏ là nội tâm càng đen tối và đáng thương.

Thẩm Ánh Tuyết được tam muội cứu lên, sau đó khó khăn lắm mới có thể giữ được mạng. Sau đó cứ mơ mơ hồ hồ.

Hà di nương khéo léo đổi trắng thay đen : “Ánh Tuyết con có biết không sau khi Tư Ninh cứu con liền lo lắng tới mức không thiết ăn uống liền sinh bệnh.”

Ta hoang mang nhìn Hà di nương đang khóc lóc bên cạnh, lúc này ta nhận ra rằng nước mắt chính là vũ khí lợi hại nhất.

Đến khi ra tới pháp trường, thì nước mắt của ta không rơi được nữa.

Cả đời này nước mắt của ta đã rơi rất nhiều, không hề có chút chân thành nào.

Ta nghe được những lời bàn tán xung quanh : “Đây chẳng phải là Thẩm nhị tiểu thư sao? Cũng chính là cựu thế tử phi Tôn phủ.”

“Chậc chậc, không thể tin được nàng ta lại độc ác như thế.”

“Cái này có thể coi là tự làm ác tự nhận hậu quả thôi.”

Tại sao chứ ? Ta đã cố gắng tranh giành mọi thứ, tính toán tất cả mọi việc. Nhưng lại mất tất cả thế này?

Ngã xuống vũng huyết sắc trên mặt đất, ánh mắt ta ngẩn ngơ : “Không phải Tôn lang bảo rằng yêu ta nhất sao? Sao huynh ấy không cứu ta?”

“Vì sao mọi người đều bỏ ta mà đi hết vậy?”

[Phiên ngoại: Thẩm Nhạn Hàm ]

Đại tỷ mất tích đã hơn ba tháng.

Hà di nương tiếp quản sự vụ trong phủ, như mặt trời ban trưa. Bà ta đối xử với ta càng ngày càng khắc nghiệt.

Ta sống ở Thẩm phủ ngày càng khó khăn hơn.

Nhưng ta không tin đại tỷ thực sự không còn, nên tiếp tục đi khắp nơi tìm đại tỷ.

Bất ngờ ta gặp lại Thẩm Tư Ninh.

Nàng ta còn cài cây trâm cài mà lúc trước đại tỷ yêu thích nhất, nhìn nàng ta lòe loẹt như con chim công.

Thẩm Tư Ninh trào phúng nói : “Tam muội à, ngươi cũng đến tuổi rồi nhỉ. Gả ngươi cho một thư sinh cũng không ủy khuất ngươi rồi.”

“Tôn lang có một phụ tá chỉ mới bốn mươi tuổi thôi, là một thư sinh nhưng trong nhà cũng có tiền. Để ta bảo người ta tới cửa cầu thân tam muội nhé.”

Trước đây Thẩm Tư Ninh luôn giả tạo nhu nhược đáng yêu trước mặt phụ thân và đại tỷ, còn trước mặt ta thì nàng ta luôn kiêu ngạo như thế.

Ta thầm nghĩ giờ mà còn đại tỷ bên cạnh thì thật tốt, Thẩm Tư Ninh sẽ không dám lên mặt với ta như thế.

Ta cụp mắt xuống, coi như không thấy sự trào phúng của nàng ta.

Thẩm Tư Ninh cứ như đấm vào bông, có chút bực mình, liền nói đến chuyện của đại tỷ để đả kích ta : “Tam muội đừng tìm nữa, không tìm thấy đại tỷ đâu.”

“Cứ nhất quyết đi tìm người đã không còn trên đời, không biết ngươi nghĩ cái gì.”

Ta như nhận ra điều gì đó.

Khi ta mở mắt ra một lần nữa, ta thấy ta trở lại hồi còn là một nữ nhi nhỏ.

Thật may mắn lần này đại tỷ không xảy ra chuyện gì, mọi chuyện cũng đã thay đổi rất nhiều.

Ta sẽ không hèn nhất nữa, nhất định phải cho đại tỷ thấy bộ mặt thật của Thẩm Tư Ninh. 

Ta tới đón đại tỷ khi tỷ ấy từ rừng đào về, cố tình để lộ vết thương trên tay, hơi tủi thân : “Tư Ninh tỷ tỷ hình như… không thích muội.”

[TOÀN VĂN HOÀN]

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play