Sống Lại Một Đời, Bạn Sẽ Trả Thù Như Thế Nào?

Chương 3


7 tháng


8.

Khi Tôn Minh Đức tới Thẩm gia cầu thân, trên mặt hắn vẫn còn mang vết thương do Quận chúa Hòa An để lại.

Mẫu thân của hắn là Trương thị, vốn dĩ rất xem thường Thẩm Tư Ninh.

Mà hiện tại nàng ta chưa qua cửa mà đã mang thai, khiến cho khắp Kinh thành bàn tán xem thường.

Khiến cho Trương thị càng thêm ghét bỏ :  “Một thứ nữ nhỏ bé mà có thể làm thế tử phi của Tôn gia, chắc là phúc khí kiếp trước của nàng ta để lại rồi.”

Ngày Thẩm Tư Ninh xuất giá, Hà di nương khóc tới đôi mắt sưng húp như quả óc chó : “Tư Ninh bé nhỏ của ta, con hãy sinh cho Tôn gia một hài tử mập mạp. Thì con sẽ luôn đứng vững tại Tôn gia.”

Thẩm Nhạn Hàm thời gian gần đây đi bên cạnh ta, muội ấy trở nên hoạt bát hơn lúc trước khá nhiều. Lúc này đang đứng bên cạnh ta, thắc mắc : “Nhị tỷ thật khỏe mạnh, Quận chúa Hòa An mạnh tay như thế mà hài tử trong bụng không có việc gì.”

Hà di nương tháo chiếc vòng tay hơi cũ kỹ trên cổ tay đưa cho Thẩm Tư Ninh  : “Con vào cửa Tôn gia, đừng keo kiệt hãy chịu khó lấy lòng mẹ chồng.”

Bà ta cũng từng là sủng thiếp của phụ thân.

Nhưng hiện tại vì Thẩm Tư Ninh làm việc bại hoại, nên ta đã tìm cớ trực xuất gần hết nha hoàn thân cận của bọn họ ra khỏi Thẩm phủ.

Toàn bộ trang sức vàng bạc được phụ thân ban cho đều bị thu lại.

Phụ thân hiện tại cũng không thích Hà di nương và Thẩm Tư Ninh nữa, của hồi môn cũng cho qua loa rồi đuổi đi.

Đời trước quang cảnh xuất giá của Thẩm nhị tiểu thư, thập lý hồng trang phong quanh trở thành Thế tử phi của Tôn Minh Đức.

Còn hiện tại, chỉ có thể thấp hèn đi từ cửa bên hông vào Tôn phủ.

Tuy nhiên đối với Thẩm Tư Ninh điều này là không tốt chút nào.

9.

Tôn gia kiêu ngạo tới mức, đúng một tháng sau mới Thẩm Tư Ninh mới được lại mặt nhà mẹ.

Ngày nàng ta trở về, Thẩm Tư Ninh ăn mặc rất giản dị không giống nàng ta bình thường.

Ngay cả lớp trang điểm thật dày cũng không cho được vết thương mờ mờ ở trên cổ.

Xem ra ở đó nàng ta đã ngoan ngoãn hơn khi ở Thẩm phủ nhiều rồi.

Trong bữa tối, nàng ta ăn rất ít nhưng rất chuyên tâm lấy đồ ăn và chăm sóc cho Tôn Minh Đức.

Tôn Minh Đức ngồi bên cạnh xem như chuyện này là điều hiển nhiên.

Ta nhìn tình cảm này, khuôn mặt hơi phức tạp : 

Nàng ta dù đang mang thai, nhưng vẫn phải chăm sóc tỉ mỉ cho phu quân mình như thế này.

Quả thật danh bất hư truyền, trong Tôn gia quả là thật nhiều quy tắc và lễ nghi phức tạp.

Kết thúc bữa ăn tối, Thẩm Tư Ninh liền tới chỗ của Hà di nương khóc lóc : “Nương, mẹ chồng luôn không thích con. Người bà ấy thích là Thẩm Nhạn Hàm.”

Nàng ta vừa khóc vừa kéo tay áo lên, lộ ra những vết thương chằng chịt : “Khi dâng trà, mẹ chồng luôn bắt con rót nước nóng rất nhiều lần.”

“Xong bà ấy còn nói con lễ nghi chưa đúng mực, liền mời một ma ma giáo dưỡng tới bảo chỉ lễ nghi cho con. Nhưng thật ra là muốn giáo huấn và làm nhục con.”

“Từ khi gả tới Tôn gia, chưa ngày nào con ngủ yên giấc. Con không biết mình đã đắc tội gì với bà ấy.”

Kỳ thật kiếp trước Trương thị cũng rất không thích Thẩm Tư Ninh.

Nhưng do có ta và phụ thân chống lưng cho nàng ta, nên Trương thị cũng có sự kiêng kỵ.

Nhưng lần này là do Trương thị thấy Thẩm Nhạn Hàm bà luôn thương tiếc vì giống nữ nhi của mình xỉu trước cổng Tôn phủ.

Đúng lúc Trương phu nhân ra ngoài liền bắt gặp.

Cứu được người xong hỏi thăm mới biết, Thẩm Nhạn Hàm ở Thẩm phủ thường xuyên bị Thẩm Tư Ninh bắt nạt.

Một phần là do Trương phu nhân quan tâm nên hại Thẩm Nhạn Hàm bị nàng ta ghét.

Nghe xong mọi chuyện, Trương phu nhân cười lạnh, chế nhạo : “Đối với tỷ muội còn hãm hại như thế, thì vào tới Tôn gia nàng ta định làm cho trên dưới không yên gà bay chó sủa sao?”

Trương phu nhân vuốt nhẹ mặt của Thẩm Nhạn Hàm, bà ta nhìn thấy nữ nhi quá cô của mình thông đây. Nhẹ nhàng an ủi : “Nàng ta ở Thẩm phủ được sủng ái sinh hư, ngươi yên tâm khi nàng ta bước vào cửa Tôn gia chính ta sẽ giáo dưỡng quy củ cho nàng ta.”

Nói đến chuyện ngất xỉu, chính ta bảo Thẩm Nhạn Hàm học theo phong Thẩm Tư Ninh.

Nàng ta hở chút là ngất xỉu, người khác cũng có thể.

10.

Hà di nương gần đây sống cũng không thoải mái như trước.

Trước đây bà ta xui giục mấy người hầu thân cận, hay khi dễ Thẩm Nhạn Hàm.

Bây giờ mọi quyền hành trong Thẩm gia đều rơi vào tay ta, bà ta không thể tác quai tác quái như trước.

Mỗi ngày cũng chỉ có cơm canh đạm bạc, người gầy đi hẳn một vòng.

Bà ta cũng mất đi vẻ duyên dáng và quyến rũ khi trước

Hà di nương nghe thế liền an ủi Thẩm Tư Ninh : “Đừng quan tâm tới chuyện này, bây giờ con cần nhanh chóng sinh trưởng tử mập mạp cho Tôn gia, chỉ cần có con trai là địa vị của con trong Tôn gia không ai có thể động vào.”

Thẩm Tư Ninh ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi : “Nhưng Tôn Minh Đức, hắn ta thường ngày chỉ tới sòng bạc và thanh lâu. Thật sự là…”

Hà di nương chưa kịp nói gì thêm, ta liền thong thả bước vào xoay chuyển chu đề : “Nhị muội, muội hiện tại là niềm tự hào của gia tộc nha!”

“Khắp Kinh thành, rất nhiều thiếu nữ muốn được gả cho thế tử Tôn gia, ta nhìn một lần là biết muội và Tôn Minh Đức là một cặp trời sinh mà.”

Nhìn sắc mặt của nàng ta đang âm u chuyển sang vui vẻ, ta lại tiếp tục thổi phồng : “Tôn Minh Đức là một người tài giỏi, có mắc một chút sai lầm nhỏ cũng là bình thường thôi. Muội là người huệ chất lan tâm, rồi hắn cũng sẽ nhìn thấy phẩm chất tốt đẹp của muội mà thôi.”

“Chờ tới khi hắn công thành danh toại, thì chẳng phải mọi người trong Kinh thành này sẽ hâm mộ muội có một phu quân tốt hay sao?”

Thẩm Tư Ninh cúi đầu mỉm cười ngại ngùng, tay sờ lên cây trâm cài trên mái tóc : “Tỷ tỷ nói đúng, Tôn lang mặc dù hiện tại có hơi chơi bời nhưng huynh ấy ra ngoài trở về vẫn nhớ mang cho muội cây trâm cài này.”

Ta nhìn cây trâm trên đầu nàng ta, cũng rất muốn nói với Thẩm Tư Ninh rằng đã từng nhìn thấy cây trâm này mấy ngày trước.

Nhưng bất quá lúc đó nó đang nằm trên đầu của một kỹ nữ thanh lâu mà Tôn Minh Đức qua lại thời gian gần đây.”

Ta đành gật đầu qua loa : “Hắn đúng là rất thương nhị muội nhà chúng ta.”

Thẩm Tư Ninh tự nhiên cho là đúng, lại còn an ủi lại ta : “Tỷ tỷ đừng lo quá, vận khí của tỷ của thật sự tốt. Sau này tỷ cũng sẽ tìm được người tốt như Tôn lang của muội.”

… Đạ tạ đã quan tâm, nhưng ta không dám đâu.

Sống lại một đời này, thứ ta quan tâm là bảo vệ những người ta cần bảo vệ và báo thù mối thù kiếp trước của mới là quan trọng nhất.

Nếu ta mà cưới phải một tên cặn bã như Tôn Minh Đức, thì ta thà lên chùa xuống tóc làm ni cô còn hơn.

Một tên suốt ngày lêu lổng chơi bời nhưng lúc nào cũng mang gương mặt đạo mạo như có tri thức sẽ rất hợp với một con sói mắt trắng lại mang gương mặt điềm đạm đáng yêu.

11.

Yên bình chưa được bao lâu, Tôn phủ truyền tới tin là Thẩm Tư Ninh sinh non.

Nguyên nhân là do Tôn Minh Đức chuộc thân cho một hoa khôi thanh lâu tên là Ngọc Nương, hắn còn muốn nạp nàng ta là thiếp thất trong nhà.

Thẩm Tư Ninh vừa nhìn thấy trên đầu nữ nhân kia cũng có cây trâm giống mình, liền không nhịn được nói nàng không sạch sẽ từ chốn thanh lâu đi ra.

Hai người lời qua tiếng lại dẫn đến xô đẩy, không may Thẩm Tư Ninh trượt chân ngã xuống.

Lần mang thai này của Thẩm Tư Ninh cũng không dễ dàng gì, ngã xuống lập tức sinh non.

Thẩm Nhạn Hàm nghe xong liền cười lớn : “Tôn Minh Đức cũng thật hào phóng, hắn mua buôn từ Bảo Châu các hay sao? Mỗi người đều có một cái.”

Đây vốn là sai lầm của Thẩm Tư Ninh.

Hoa khôi liền một hồi khóc lóc như hoa lê đái vũ nhu nhược làm cho Tôn Minh Đức hoàn toàn lạnh tâm với Thẩm Tư Ninh.

… Cái này có thể coi là ác giả ác báo.

Tôn Minh Đức bây giờ cực kì bất mãn với Thẩm Tư Ninh : “Tới đứa trẻ mà ngươi cũng không giữ được, ngươi nói xem ngươi ở lại còn có ích gì?”

Hắn lạnh nhạt với Thẩm Tư Ninh một thời gian dài.

Sau đó Ngọc Nương cố tình đẩy nàng ta xuống nước, hắn cũng cảnh cáo một tí. Rồi nhàn nhạt với Thẩm Tư Ninh : “Ngọc Nương đang mang thai con của ta, nàng đừng chấp nhặt nàng ấy.”

Khi biết tin này, ta và Thẩm Nhạn Hàm đang cùng nhau làm áo lông chồn cho mùa đông sắp tới, ta hơi mất tập trung làm kim đâm vào tay : “Ý ngươi là Thẩm Tư Ninh không biết bơi sao?”

Người hầu gật đầu : “Đúng vậy, nhị tiểu thư ngã xuống nước suýt chút nữa là chết đuối. Sau đó bệnh một thời gian rồi ạ.”

Khi còn bé có một lần ta trượt chân ngã xuống hồ trong phủ.

Hà di nương nới với ta là Thẩm Tư Ninh đi qua và thấy nên cứu ta.

Lúc đó ta thần trí không rõ ràng, tưởng là thật nên coi trọng nàng ta.

Về sau ta đáp ứng mọi yêu cầu của nàng ta, chưa từ chối bất kì điều gì.
Sau này ta vẫn thắc mắc tại sao từ một người dễ thương trong sáng mà nàng ta lại có thể trở thành một người vong ơn phụ nghĩa như thế.

Hóa ra ta đã nhìn sai người.

Nhìn áo lông chồn trong tay, ta đột nhiên nghĩ ra một điều… 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play