Phần diễn của hôm nay cô đọng mà kịch tính, nhân viên công tác nhao nhao bận bịu vì quay phim.

Vai diễn Lục Chiêu của Tô Mạt trong thời kì phản nghịch tuổi thanh xuân không thèm để tâm đến sự phản đối của người nhà mà mua một chiếc xe mô tô màu hồng phấn, tuyên bố ngay đêm nay sẽ cùng đám bạn xấu lái ra ngoài mua vui.

Cha Lục mẹ Lục từ nhỏ đã chiều chuộng con gái chẳng còn cách nào, đành phải tìm tới Thẩm Minh Tâm, mà phương thức xử lý của Thẩm Minh Tâm, trực tiếp lại dứt khoát.

Thích ăn chơi đập phá chứ gì, đã vậy thì cô cho Lục Chiêu đập phá đã đời luôn, trực tiếp lôi người từ trên bàn cơm ra đến cửa.

"Đội mũ bảo hiểm lên." Thẩm Minh Tâm cùng Lục Chiêu ngồi lên chiếc mô tô em mới tậu, Lục Chiêu ngồi trước, Thẩm Minh Tâm ở đằng sau.

Lục Chiêu đã sớm cất cái thái độ cấm ca cấm cảu trước mặt cha mẹ đi rồi, em có chút do dự, "Em cũng chỉ có mỗi một cái mũ bảo hiểm này thôi, hay là chị Minh Tâm đội đi ạ."

Thẩm Minh Tâm hoàn toàn không cho phép em cự tuyệt, trực tiếp cầm mũ bảo hiểm chụp lên trên đầu Lục Chiêu.

"Lái." Thẩm Minh Tâm nói.

Nếu chỉ có một mình Lục Chiêu, em có thể phi đến bốc đầu, cơ mà bây giờ phía sau em lại là người em để ý nhất trên đời này, em cảm thấy trong lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên Lục Chiêu lái xe cẩn thận đến thế, vậy mà Thẩm Minh Tâm không hài lòng, cô mở miệng bảo Lục Chiêu dừng xe bên vỉa hè.

"Tốt lắm, đến cảnh tiếp theo."

Cảnh tiếp theo chính là Thẩm Minh Tâm đổi vị trí với Lục Chiêu, Thẩm Minh Tâm ném cho Lục Chiêu một câu, bây giờ để chị, rồi trực tiếp ngồi lên phía trước Lục Chiêu, tiếng xe máy vù vù vang lên, Thẩm Minh Tâm đèo Lục Chiêu phi như bay.

Mũ bảo hiểm một mực đội ở trên đầu Lục Chiêu, Thẩm Minh Tâm chẳng có gì che chắn, từ lúc xe còn chưa thực sự tăng tốc, Lục Chiêu đã rén rồi, em không hề biết Thẩm Minh Tâm lái được cả xe máy, còn lái tốt như vậy, trái tim bé nhỏ gần như nhảy ra khỏi yết hầu cũng đã làm cho em hiểu được lo lắng người nhà dành cho mình, em cam đoan mình sẽ không làm những chuyện khiến cho người khác phải bận tâm nữa.

Lục Chiêu trong kịch bản lo lắng cho Thẩm Minh Tâm, Tô Mạt ngoài hiện thực cũng lo lắng cho Tiết Đồng y như vậy.

Nhân vật của Tô Mạt đội mũ bảo hiểm trong toàn bộ quá trình ghi hình, cho nên em có thể sử dụng thế thân, em chỉ cần học mấy động tác lòe người, ngồi tượng trưng quay vài cảnh là được rồi, những phần lái xe khác tự nhiên sẽ có thế thân chuyên nghiệp tới làm thay.

Nhưng Tiết Đồng không giống em, cô phải lộ mặt suốt cả hành trình, điều này cũng đồng nghĩa với việc, bản thân Tiết Đồng phải tự mình lên hình.

Đồng chí Tô Mạt, cục cưng của đoàn làm phim « Yểu Điệu Thục Nữ » cuối cùng cũng đánh rớt ý cười thường trực trên môi, giờ phúc này em lo lắng nhìn người chỉ đạo động tác hướng dẫn cho Tiết Đồng, dạy cách lái thế nào để vừa đẹp vừa an toàn.

Ánh mắt Tiết Đồng quét đến em, ngoắc ngoắc em.

Tô Mạt vẻ mặt lo lắng đi tới đề nghị với Tiết Đồng, "Hay mình lấy cảnh quay xa, chờ xe dừng lại, thì kéo máy quay cảnh cận mặt đi ạ."

Tiết Đồng còn chưa kịp an ủi bạn nhỏ đang lo lắng cho mình, chỉ đạo động tác ở bên kia đã cười cười, "Tiểu Thất à, em đừng lo, cô Tiết của em chuyên nghiệp lắm, từ lúc bằng tuổi em đã lấy bằng xe máy loại D rồi, lúc nữa để cổ đèo em... Ấy, thôi thôi, em cứ dùng thế thân đi."

"Em có thể, không có vấn đề gì đâu ạ." Tô Mạt nói một cách chân thành.

"Chuyện này..." Chỉ đạo động tác hơi chần chừ.

Đạo diễn cùng Tiết Đồng vậy mà lại nhất trí.

"Để em ấy thử chút đi, chỉ là lái xe thôi mà, tôi sẽ cẩn thận."

Nói rồi, Tiết Đồng một chân bước qua, động tác gọn gàng mà linh hoạt, sau khi ngồi vững vàng trên xe, cô vỗ vỗ yên sau.

"Tô Mạt, lên đây nào, chút nữa đừng quên lời thoại nhé." Một câu nửa đùa giỡn, nửa khích lệ, hóa giải sương sương nỗi khẩn trương trong lòng Tô Mạt.

Em cố sức gật đầu, "Em sẽ không quên."

Thẩm Minh Tâm đổi vị trí với Lục Chiêu.

Sự kiên trì cuối cùng của Lục Chiêu chính là gắt gao cầm tay lái không chịu buông.

Thẩm Minh Tâm nhướng mày khẽ cười, "Sợ hả? Tưởng không quan tâm cơ mà?"

Lục Chiêu không nói một lời, mắt chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Minh Tâm, em đột nhiên đưa tay muốn cởi mũ bảo hiểm trên đầu cho Thẩm Minh Tâm đội, Thẩm Minh Tâm lại ngang ngược ngăn cản.

"Đội mũ vào, ngồi xuống." Thẩm Minh Tâm thu lại nụ cười, mặt mũi lạnh lùng.

Tiếng xe máy rồ ga vang lên, Lục Chiêu ôm chặt eo Thẩm Minh Tâm, em không sợ hãi, cũng không lo cho bản thân, tâm tư của em đều dành hết lên người phụ nữ đằng trước.

Xe máy ầm lên một tiếng rồi tăng tốc, lao vút đi, Thẩm Minh Tâm nghe được thanh âm run cầm cập của Lục Chiêu ở sau lưng.

"Dừng xe."

Tốc độ xe chầm chậm hạ xuống.

Lục Chiêu nói, "Chị làm ơn dừng xe lại đi."

Hai người lại một lần nữa dừng lại bên vỉa hè, không ai lên tiếng.

Cuối cùng là Thẩm Minh Tâm phá vỡ cục diện bế tắc, cô vốn chỉ muốn dọa Lục Chiêu một chút thôi, em muốn chơi thì mình cho em chơi đã đời, nhưng Lục Chiêu đột ngột trở nên yếu đuối lại khiến Thẩm Minh Tâm hơi hơi mềm lòng, cô thở dài nói với Lục Chiêu, "Sau này đừng làm gì khiến bác trai bác gái lo lắng nữa."

"Dạ."

Lục Chiêu có chút mất mát, người kia vẫn không hiểu, không rõ ràng, chỉ có Thẩm Minh Tâm mới có thể khiến cho em phải thỏa hiệp như thế.

"Tốt, tốt lắm." Tiếng đạo diễn Lương truyền đến.

Sau mấy cảnh quay, ghi hình kết thúc, xe máy đã sớm dừng lại rồi, vậy mà Tiết Đồng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng Tô Mạt còn đang run rẩy sau lưng. Cô vịn người bước xuống xe, cởi mũ bảo hiểm trên đầu Tô Mạt xuống.

Tiết Đồng giúp Tô Mạt sửa sang lại tóc rối trên trán Tô Mạt, dịu dàng nói, "Hết hồn rồi ha."

Sắc mặt Tô Mạt còn hơi trắng bệch, cơ mà vì không muốn mọi người lo lắng, em vẫn lè lưỡi như cũ, hoạt bát nói đùa, "Xem ra em vẫn cứ hợp lái xe đạp nhất thôi."

Nhân viên công tác bao gồm cả Tiết Đồng, tất cả đều bật cười, sau đó chính là xác nhận hiệu quả ghi hình.

Tô Mạt quấn chăn ngồi xuống một bên ghế, Điền Điềm rót cho Tô Mạt một chén trà nóng, để em nghỉ ngơi một lúc.

Lúc này Tô Mạt mới nhớ tới chiếc CD cũ mà fan hâm mộ vừa mới đưa cho.

Em từ trong ba lô đựng đồ dùng tùy thân ra lục qua lục lại, tìm được chiếc CD kia.

Mang lòng hiếu kì mở ra, một tấm photocard trượt xuống, rơi trên mặt đất.

Đó là một tấm polaroid.

Ảnh chụp khi còn trong chương trình Chế Tạo Idol.

Là quà benefit dành cho fan hâm mộ, không ngờ quanh đi quẩn lại lại trở về chính tay Tô Mạt. Đầu óc Tô Mạt trống rỗng, em thậm chí còn không lập tức nhặt tấm hình vẫn đang nằm dưới sàn kia lên.

Em cùng Hứa Vãn ở trên hình cười xán lạn, ngây ngô cùng nhau tạo dáng hình trái tim, trông vẫn là bộ dáng không buồn không lo.

Ánh nắng rơi lên trên nụ cười vui sướng kia, hơi chút đâm vào mắt làm Tô Mạt đau nhói.

"Cái gì đó?" Một tiếng nói quen thuộc truyền tới.

Tô Mạt ngẩng đầu thì thấy Tiết Đồng đã đổi kiểu tóc và trang điểm đang chuẩn bị giúp em nhặt tấm hình rơi trên mặt đất lên.

Bỗng dưng Tô Mạt hơi hơi bối rối, đó là tâm sự sâu kín nhất trong lòng em, không muốn chia sẻ cùng bất kì người nào, em vội vàng nhanh tay trước một bước đem ảnh chụp nhặt lên, nhưng ngay trong khoảnh khắc mò mẫm nhét nó vào trong túi áo, Tô Mạt tay chân luýnh quýnh, tấm ảnh lại một lần nữa hạ cánh xuống mặt đất.

Cuối cùng, tấm polaroid kia vẫn cứ là bị Tiết Đồng nhặt lên, đưa cho Tô Mạt.

Bộ dạng hốt hoảng của Tô Mạt, cùng hai cô nhóc cười ngả ngớn trên tấm hình, đều được Tiết Đồng thu vào trong mắt.

"Cất kỹ đi." Tiết Đồng cười nói.

Tô Mạt đưa tay nhận lấy hình Tiết Đồng đưa tới, cất kỹ trong người.

Bầu không khí nhất thời trở nên có chút gượng gạo.

Dường như Tiết Đồng cảm nhận được sự căng thẳng của em, cô đi đến bên cạnh Tô Mạt, nhẹ nhàng xoa đầu em, "Còn muốn học lái xe máy không?"

Đó là chuyện phiếm Tô Mạt nói cùng với fan hâm mộ, không ngờ lại bị Tiết Đồng nghe thấy.

"Hehe, thôi bỏ đi thì hơn, em ngốc lắm, chắc không học được đâu ạ." Tô Mạt xấu hổ cười cười, có điều rất nhanh em lại nghiêng đầu tò mò hỏi Tiết Đồng, "Cô Tiết, sao cô lại học mấy cái này vậy?"

Tiết Đồng khoanh tay cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt có chút xa xăm, "Thật ra tôi còn thích cả những trò mang tính kíc,h thích và mạo hiểm hơn nữa cơ."

"Vì sao ạ?" Mắt Tô Mạt lóe sáng, như bé con hiếu kì đang chờ được người ta kể chuyện cổ tích cho.

Tiết Đồng đưa tay xoa đầu em.

"Sau này có cơ hội sẽ nói cho em nghe."

Một ngày quay phim rất nhanh đã kết thúc, Tô Mạt cùng Điền Điềm trở lại khách sạn.

"Muốn ăn gì, chị đặt đồ ăn ngoài." Điền Điềm hỏi.

Tô Mạt nằm bò ra giường, "Muốn ăn lẩu, xiên nướng, cá chua cay, bún thập cẩm cay, bánh cupcake."

Điền Điềm gật đầu, "Đã rõ, cháo dưỡng sinh."

Tô Mạt tức giận, em toan cầm gối đầu ném Điền Điềm, "Thế chị còn hỏi em làm gì!" Điền Điềm vừa cười vừa chốt đơn, nhưng rồi rất nhanh một bài đăng trong vòng bạn bè Weibo đã làm cho cô nàng không cười nổi nữa.

Cô quay người lại nói với Tô Mạt, "Em đã nhận một tấm polaroid chụp cùng chị Hứa Vãn à?"

Tô Mạt gật gật đầu, "Vâng, không sai, để trong CD cho em, sao vậy?"

Điền Điềm bất đắc dĩ nói, "Lại cãi nhau rồi."

Lại cãi nhau.

Fan only của Tô Mạt cãi nhau cùng fan CP.

Kiểu cắn nhau này diễn ra đều đặn mỗi tháng, chỉ có trễ chứ không vắng mặt bao giờ. Ngòi nổ lần này chính là Tô Mạt nhận lấy lấm polaroid kia.

Fan only cho rằng fan CP không có lấy một tí ý thức tự thẩm(*) gì hết, ship CP ship đến trước mặt chính chủ luôn.

(*) 圈地自萌: quyển địa tự manh/một thuật ngữ Internet bên Trung, đại khái là tự giải trí trong một vòng tròn nhỏ gồm những người chung sở thích thay vì share ra ngoài làm phiền người khác ấy. Cái này bạn nào ship OTP, đặc biệt là OTP người thật sẽ hiểu nè =)))

Fan CP lại cho rằng thần tượng nhỏ không bài xích, polaroid rất quý giá chỉ muốn cho em ấy giữ làm kỉ niệm thôi mà.

【 À, nói dễ nghe ghê, sao không thấy mấy người đến trước mặt Hứa Vãn ship đê, thấy Tiểu Thất dễ tính nên bắt nạt thì có. 】

【 Đến bao giờ fan Tam Thất mới hết ky(*), buông đôi tay nhau ra giùm. 】

(*) ky: lại một thuật ngữ mạng khác, bắt nguồn từ câu tiếng Nhật "kuuki ga yomenai" (không thể đọc được bầu không khí), nghĩa của từ này là chỉ người vô tri không phản ứng được với bầu không khí cùng biểu cảm của người xung quanh.

【 Làm người phải biết nghĩ một tí đi chứ, Tiểu Thất ở đoàn làm phim ghi hình đó má, chuyện này người trong đoàn thấy được sẽ nghĩ thế nào cơ chứ, fan CP không nghĩ đến hậu quả hay sao? 】

Tam Thất, ba với bảy.

Paradise năm đó có tổng cộng 7 thành viên, theo tuổi lần lượt là Diệp Hề, Chung Ái, Hứa Vãn, Đồng Hảo, Tiêu Bạch, Phương Huyên, Tô Mạt.

Tam là người lớn tuổi thứ ba Paradise Hửa Vãn, thất dĩ nhiên là người nhỏ tuổi nhất Paradise Tô Mạt.

Hứa Vãn, Tô Mạt, CP nổi tiếng thứ nhì Paradise, đứng đầu hiển nhiên là center cùng leader Paradise, Chung Ái và Diệp Hề, nếu như bọn họ là Thiên Lôi và Địa Hỏa, hễ đụng nhau là nổ lanh tanh bành, thì Hứa Vãn và Tô Mạt chính là cơn gió đêm thổi lên sóng biển, đêm đêm bầu bạn, vỗ về tim gan...

Câu này tất nhiên không phải Điền Điềm nói, đây là rắm cầu vồng fan thả trong siêu thoại Tam Thất.

Mỗi khi Điền Điềm nhìn thấy hai nhà tranh chấp lại sẽ tự động vô thức sinh ra một cỗ cảm giác bất lực.

Ngày đó, khi mọi người cùng nhau dõi theo chương trình, cũng đã từng hi vọng bọn họ cùng debut, trở thành bạn bè thân thiết nhất của nhau.

Chỉ tiếc, thời gian trôi, suy nghĩ cũng thay đổi.

Có những khoảnh khắc một đi không trở lại nữa rồi.

//

Tác giả có lời muốn nói: =-= ta! Là mẹ ruột của cô Tiết, đương nhiên sẽ có cơ hội nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play