Mặt trời lặn về phía Tây, cả một ngày đẹp trời nói lời tạm biệt cùng phố phường trong quầng sáng cam ấm áp.

Trong một văn phòng mang hai màu trắng đen tối giản, tràn ngập những đường cong trái ngược hẳn với cái lạnh lẽo cứng nhắc của đen trắng.

Bàn tròn, ghế tròn, giá sách sau lưng cũng mang thiết kế gợn sóng, có đường cong, đen và trắng dường như trở nên ấm áp hơn hẳn.

Một người phụ nữ xinh đẹp tinh xảo ngồi trên bàn làm việc hướng mặt trời.

"Tích, tích, tích."

Trên bàn làm việc của cô đặt một chiếc đồng hồ báo thức kiểu cũ làm bằng kim loại màu xanh xám, kim đồng hồ lúc này đang vang lên những âm thanh chuyển động nhịp nhàng, mà ngón tay mảnh khảnh của cô cũng trực tiếp ở trên đó, từng nhịp từng nhịp, theo thanh âm này, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, màu sắc sạch sẽ mà lại không khô khan, nhìn kĩ một chút sẽ thấy hoa văn màu xanh nhạt được thêu từ bên hông lên đến vai trái của cô, cổ áo hình chữ V trễ xuống không sâu, rũ bên tai là một đôi bông tai mạ vàng màu đỏ, làm nổi bật cần cổ trắng nõn thon dài, lại thêm phần tô điểm cho làn tóc đen xõa tung của cô.

Chân mày cô xếch lên, đuôi mắt dài hẹp, đôi mắt đen trắng rõ ràng giờ phút này đang chăm chú dồn lên người còn lại trong phòng.

Người kia cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, trên người là trang phục vừa trẻ trung thời thượng vừa trưởng thành, tất nhiên hấp dẫn hơn cả những mảng màu xanh xanh đỏ đỏ này là nụ cười mỉm trên môi cô gái, còn cả cặp mắt cười tựa trăng non kia nữa.

"È hèm." Người phụ nữ hắng giọng một cái, tao nhã đứng dậy, bắt đầu đi vào nội dung chính.

"Sáng hôm nay dì gọi cho tôi, nói là em cùng với cậu nhóc thứ mười sáu kia lại thuận lợi không thành rồi."

Cô nhóc đối diện loay hoay nghịch cốc nước màu hồng phấn đáng yêu trước mặt, trợn tròn hai mắt cãi, "Lần này em quả thực rất nhiệt tình, rất chủ động, cùng người kia duy trì tương tác thân mật từ đầu đến cuối rồi nha."

Người phụ nữ thong thả bước đến bên người cô nhóc.

Cô vỗ vỗ lên bả vai cô nhóc, ha ha hai tiếng, khẽ cười nói, "Đúng, không sai, em tương tác không chỉ thân mật mà còn rất đa dạng nữa, không chỉ mỗi người này mà còn có người trước, trước trước nữa, hẹn ba bốn cậu nhóc đến cùng một nhà hàng gặp mặt, sau đó trực tiếp làm một cú lật xe của thế kỉ luôn, chậc chậc."

Cô nhóc nghe mưu kế của mình bị người phụ nữ kể ra sạch sẽ, cuối cùng cũng có chút mất tự nhiên.

Chân em nhẹ nhàng dùng sức xoay ghế chuẩn bị đánh bài chuồn.

Tuy nói là ghế xoay, nhưng thiết kế của cái ghế này lại khác với bình thường, không có chỗ tựa lưng mà lại giống ghế tròn hơn, người phụ nữ không có điểm tựa, chỉ đành đè bả vai cô nhóc xuống, cô cúi người, rút khoảng cách lại rất gần, gần đến mức cả hai có thể nhìn ra được lông tơ mềm mại trên gương mặt của đối phương.

"Hiệu suất giải quyết vấn đề của em thật đúng là khiến cho người ta nhìn mà than thở." Trên môi người phụ nữ vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, lại nói tiếp. "Nếu nói em không thích mấy người này thì đúng là oan cho em quá, mới hôm qua tôi còn thấy em đưa cho candy boy miếng dán giữ nhiệt xong."

Từ này vừa nói ra, vẻ mặt của cô nhóc trở nên cứng đờ trong nháy mắt.

Người phụ nữ thả lỏng hai tay đang nắm chặt đầu vai cô nhóc, lại xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt em.

"Em nhiệt tình, lại tri kỷ, cùng bọn họ nói chuyện đều rất là hợp cạ, rốt cuộc em đối với anh nào cũng vui vẻ nhưng lại chẳng thích một ai, chuyện bất thường xảy ra ắt có gì mờ ám, Chiêu Nhi."

Càng gần, người phụ nữ tiến đến càng gần hơn.

"Chẳng lẽ em thích phụ nữ."

Ghế xoay thật không đúng lúc bị kẹp lại, thân thể cô nhóc trong quá trình tránh về phía sau trực tiếp tụt xuống khỏi ghế, em khoa tay múa chân, tính bắt lấy mép bàn bên cạnh, tiếc là nắm không được chặt, còn thuận tiện làm đổ cái gì đó.

À, là cốc nước mà em vừa mới loay hoay nghịch nãy giờ.

Trong khoảnh khắc mông đáp xuống nền đất kia, trong đầu Tô Mạt đầy suy nghĩ.

Cái gì mà candy boy miếng giữ nhiệt, cái gì mà chẳng lẽ em thích phụ nữ, bên trong kịch bản làm gì có mấy câu này, ủa alo.

Sau đó, nguyên một cốc nước cách chưa đầy một tấc cứ vậy ụp xuống, trực tiếp dội cho em ướt sũng cả đầu.

Đạo diễn hô tạm dừng, Tô Mạt có chút chật vật vội vàng bò dậy từ dưới đất, lúc này một đôi tay chìa ra trước mặt em.

Tô Mạt nương theo góc độ này mà nhìn sang, chỉ thấy cái cô Tiết Đồng kia mang theo nụ cười tinh nghịch rõ ràng là vẫn còn chưa thoát vai.

"Diễn không tệ." Tiết Đồng cười.

Ha ha, ha ha ha Tô Mạt cũng cười cười lấy lệ.

Lúc này đạo diễn đi tới, thần sắc nhìn qua có chút kích động.

"Tốt, rất tốt, vô cùng tốt." Đạo diễn nhìn về phía Tô Mạt, trong ánh mắt tràn đầy khen ngợi, không bận tâm tí nào về bộ dáng ướt như chuột lột tóc còn nhỏ ra từng giọt nước của em.

"Thật không thể ngờ được Tô Mạt à, hoàn toàn không nhìn ra được là người mới, diễn xuất rất có sức giãn, Tiết Đồng vừa mới tiến tới, cháu thuận thế tạo thành một cảnh nghịch hướng, nhìn vô cùng tự nhiên, hiệu quả rất tốt."

Nói xong, ánh mắt đạo diễn lại chuyển về phía Tiết Đồng, ông cùng Tiết Đồng hợp tác cũng không phải lần đầu, quen biết lẫn nhau, khen lại càng tận tâm hơn nữa.

"Tiết Đồng à, cháu đúng là diễn viên có thiên phú nhất chú từng gặp qua, đổi lời thoại rất hay, rất có cảm giác sinh hoạt, còn cực sát với nhân vật nữa, biên kịch Thường cũng vừa mới khen xong, cô ấy rất thích thay đổi này của cháu."

"Chỉ là lúc nhập vai cảm thấy nhân vật hẳn sẽ nói như vậy, biên kịch Thường không ngại cháu tùy tiện thay đổi kịch bản thì tốt rồi." Tiết Đồng vừa cùng đạo diễn nói chuyện phiếm, vừa ở một bên không trông thấy thư ký trường quay mang khăn bông tới, bèn tự lấy khăn tay của mình ra, cẩn thận lau tóc cùng nước trên mặt cho Tô Mạt.

Ánh mắt đạo diễn cũng theo cử động của Tiết Đồng một lần nữa quay trở lại trên người Tô Mạt, ông thành tâm nói, "Tô Mạt à, cơ hội hiếm có, ngoan ngoãn đi theo cô Tiết mà học hỏi, có thể cùng diễn viên như vậy đối diễn, nghe cô ấy chỉ dạy, cháu sẽ học được rất nhiều thứ, được lời không ít đâu."

Điểm này Tô Mạt cũng thừa nhận, ngay vừa rồi đây, câu "Chẳng lẽ em thích phụ nữ" kia, Tô Mạt cảm thấy Tiết Đồng không chỉ nhìn thấu nhân vật mà em nhập vai, cặp mắt sáng như đuốc ấy, có vẻ như đã nhìn thấu được luôn cả con người mình trong hiện thực.

Còn cả miếng dán giữ nhiệt kia nữa, mới hôm qua, Tô Mạt đúng thật là đã cho người ta một miếng, chỉ có điều...

Đạo diễn chẳng biết đã đi từ lúc nào, thư ký trường quay đem tới một chiếc khăn bông khô, trợ lý của Tô Mạt tiến lên chuẩn bị lau tóc cho thần tượng nhỏ có chút thê thảm nhà mình, vậy mà Tiết Đồng, cô Tiết, ảnh hậu trẻ tuổi nhất Hoa Quốc không có tí tự giác tránh đường nào, trực tiếp nhận lấy khăn, tháo lỏng dây buộc tóc của Tô Mạt, đem khăn trùm lên đầu Tô Mạt, sau đó vò vò.

Tô Mạt được quan tâm trở nên sợ hãi, vội vàng nói, "Cô Tiết, em có thể tự lau."

Tiết Đồng cứ giả điếc, vừa giúp Tô Mạt vừa cười nói, "Tôi có nói sai một chỗ, em đừng bận tâm nhé."

Lời khách sáo còn chưa được sắp xếp lại thành câu, Tiết Đồng đã lại tiếp tục nói, "Miếng giữ nhiệt của em không phải đưa cho candy boy nào, mà là đưa cho một sweet girl."

Chốt xong câu cuối, cô Tiết còn nháy mắt với Tô Mạt, "Tôi mới thấy hôm qua xong."

Đôi mắt cười trời sinh của Tô Mạt, giờ phút này, đường cong trở nên cứng đờ, biểu cảm kia thực sự đặc sắc.

Cô Tiết cực kỳ hài lòng với phản ứng này.

Tóc đã lau khô, Tiết Đồng cười cười, nói với Tô Mạt, "Trở về tắm rửa kĩ càng, nhớ lấy máy sấy hong khô lại tóc rồi hẵng đi ngủ."

Tô Mạt chỉ kịp đáp lại một chữ "vâng", Tiết Đồng đã quay người cùng người đại diện của mình rời khỏi studio, trên người cô hôm nay vốn là thường phục, giờ đây ngay cả thời gian thay đồ cũng bị cắt bớt, diễn xong trực tiếp chạy lịch trình khác luôn.

Ra mắt mười năm, ngày nào cũng như ngày nào, từ khi còn vô danh cho đến lúc vinh quang đầy người, cho dù là thiếu nữ chưa tròn mười tám năm đó hay là hai mươi tám tuổi phong nhã hào hoa, Tiết Đồng từ đầu đến cuối vẫn như vậy, công việc chồng chất lên nhau, gần như là chưa từng được nghỉ ngơi bao giờ.

Tô Mạt ngay từ ngày đầu tiên tiến tổ đã nghe qua những tin đồn về cái vị Tiết Đồng này, lúc này nhìn bóng dáng người kia rời đi, nhất thời có chút sợ run lên.

Trợ lí Điền của Tô Mạt yên lặng giúp em lau nốt nước đọng lại trên người, "Không ngờ cô Tiết đối với em tốt như vậy."

Tô Mạt nghe xong, tỉnh táo lại trong nháy mắt, quay đầu nhìn chị trợ lí của mình, "Chị không thấy cô Tiết dạo này cứ kì kì thế nào sao?"

"Kì." Điền Điềm sửng sốt, cô vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau cùng làm ra vẻ thảng thốt, "Em nói mới để ý, đúng là có một chút."

Tô Mạt thấy có người hưởng ứng với suy nghĩ của mình, vỗ tay cái đét nói với Điền Điềm, "Chị cũng thấy thế đúng không."

Điền Điềm gật gật đầu, "Đúng. Cô Tiết dạo này cứ như đang diễn lại hình tượng thường ngày của em đó."

"..." Tô Mạt khoa trương chỉ vào mình, "Hình tượng thường ngày là sao, em lúc nào chả vậy."

Điền Điềm cũng không thèm cùng em nói nhảm, trực tiếp mở điện thoại di động, còn lẩm bẩm, "Vừa rồi nghe tới sweet girl chị còn cảm thấy hơi quen quen, em nhắc mới làm chị sực nhớ ra."

Chẳng mất bao lâu, Điền Điềm nhìn thấy được ra nội dung mà cô đang tìm kiếm.

Điền Điềm ấn mở một video, chìa ra trước mặt Tô Mạt.

Nhân vật chính trong video chính là Tô Mạt, trong một chương trình mới tham gia cách đây không lâu, Tô Mạt cười đến là ngọt ngào cùng một nữ idol cùng tuổi khác đùa giỡn.

Em giơ tay trái lên, để lộ ra đồ vật trong tay, "Đây là móc nối."

Đối phương không hiểu em muốn làm gì, chỉ có thể gật đầu phụ họa.

Tô Mạt hạ tay trái, ngay sau đó dùng tay phải nắm lấy đầu ngón út đối phương, cười nói, "Đây là móc tay."

Chốt hạ là một câu thổ lộ sến súa, mang theo giọng nói đặc biệt trong trẻo của Tô Mạt.

"Cậu là sweet girl(*) của mình."

Video kết thúc trong tiếng cười vang của mọi người.

Quý cô trợ lý Điền Điềm hạ tay, "Nhìn đi, quen chưa."

Tô Mạt bị chính miếng thính của chính mình làm cho tâm tình hỗn loạn.

Tiết Đồng lúc này đây đang ngồi trong xe bảo mẫu chạy về thành phố.

Lâm Tịnh người đại diện của Tiết Đồng lớn hơn cô bảy tuổi, dẫn dắt Tiết Đồng ngay từ khi cô vừa ra mắt, đến giờ cũng đã được mười năm, cũng vì vậy hai người nói chuyện cùng nhau chẳng còn kiêng nể gì nữa.

"Chẹp chẹp chẹp, nhiệt tình chủ động, hoạt bát sáng sủa ngoan ngoãn như thế mà cũng bị em dọa cho phát sợ luôn rồi, quá đáng rồi đấy." Lâm Tịnh xem trọn vẹn cả một màn vừa rồi ở studio, lúc này buông lời trêu chọc Tiết Đồng.

"Em cảm thấy mình đoán không có sai." Tiết Đồng như đang suy nghĩ điều gì đó, trên môi có ý cười nhàn nhạt.

Lâm Tịnh hiếm thấy vẻ mặt đó của cô, không khỏi tập trung thêm vài phần, "Ý em là"

Tiết Đồng nói, "Em cảm thấy Tô Mạt đó, thích phụ nữ."

Lâm Tịnh bị câu nói này làm giật mình, suýt chút nữa đạp nhầm phanh.

"Như này thật không giống em cho lắm." Lông mày Lâm Tịnh nhíu lại bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những chuyện phát sinh kể từ lúc Tiết Đồng nhận dự án web drama cấp S « Yểu Điệu Thục Nữ », chị có chút ngờ vực nói, "Có phải có chuyện gì phát sinh trong mấy ngày chị vắng mặt không?"

Tiết Đồng hờ hững nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, màn đêm hạ xuống, trùm kín lên toàn bộ thủ đô, những ánh đèn thành phố sáng lẻ tẻ ở xa xa khiến người ta ước ao, cũng lại làm cho lòng người cảm thấy tịch mịch.

"Không có." Tiết Đồng mở miệng đáp, "Mấy ngày chị không ở đây chẳng có chuyện gì xảy ra hết."

_____________________________________________

(*) ở đây em Mạt chơi chữ ở âm cuối móc nối [guàgōu] - móc tay [lāgōu] đều phát âm gần với girl trong sweetgirl =)))))))))))))) hai nhân vật chính trong truyện hay xài văn mẫu với chơi chữ thả thính lắm. nếu mình sẽ cố tìm câu na ná để giữ mạch đọc cho mọi người còn không thì mình sẽ note ở bên dưới nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play