Đêm hôm đó, Tiết Đồng được Lâm Tịnh lái xe đến đón về.

Tiết Đồng không nói năng gì, ngược lại tâm trạng của Lâm Tịnh vẫn rất tốt.

"Nghĩ gì thế?" Bật sưởi lên, Lâm Tịnh hỏi Tiết Đồng một câu, "Màn surprise của em không thuận lợi sao? Không phải chứ, theo đạo lý em sắp xếp một màn lớn như vậy, bé ngoan hẳn là phải cảm động gớt nước mắt ôm chầm lấy em mà khóc rống lên mới phải chứ."

Tiết Đồng cười cười, "Nói nhiều thế, xem ra hôm nay chị suôn sẻ lắm ha."

Lâm Tịnh gật đầu, "Có em cái bảng hiệu vàng này, chị đây ra ngoài đàm phán hạng mục gì cũng thuận lợi hết, đội ngũ sáng tạo nghe nói em có ý tiếp cận, lại chả sướng quá đi chứ lị."

Tiết Đồng miễn bình luận.

"Ây ây, nói nghe coi, tiết mục hôm nay quay thế nào nào." Lâm Tịnh bà tám nói.

Tiết Đồng thật lòng bẩm báo, "Giống như chị nói, Tô Mạt rất bất ngờ, cũng rất vui vẻ."

"Chẳng phải đạt được mục đích rồi sao, thế sao trông em không hào hứng gì hết vậy." Lâm Tịnh hỏi.

"Em cho em ấy một kiến nghị nho nhỏ." Tiết Đồng nói.

"Kiến nghị gì?"

Mắt thấy giao lộ phía trước bắt đầu đếm ngược, chuẩn bị đến đèn đỏ ngay lập tức.

"Em kiến nghị em ấy tỏ tình với người mình thích đi."

"Cái gì cơ?!"

Lâm Tịnh đạp một cước thật mạnh lên chân ga, hai người cùng bổ nhào về phía trước, suýt nữa thì văng ra ngoài.

Lâm Tịnh tức giận nói, "Em có biết thật ra đại đa số người toàn là tự mình tìm đường chết không?"

Tiết Đồng cười, "Ý chị là em cũng vậy hả?"

Lâm Tịnh nói, "Nếu bé ngoan tỏ tình thành công, em liền ngồi một bên mà mốc mỏ đi."

Nụ cười của Tiết Đồng có chút ảm đạm, ánh mắt đột nhiên mất tiêu cự, "Em không hi vọng em ấy quá đau khổ, thành công, em chúc phúc cho em ấy, thất bại, chịu tổn thương cũng không sao, em ấy có em ở đây rồi."

"Tình thánh, chị đây là dẫn dắt một vị tình thánh mà." Lâm Tịnh cảm khái nói.

Tiết Đồng thì chỉ chỉ vào đèn trước mắt, "Cần phải đi rồi."

Lâm Tịnh cũng không kịp nói gì thêm, lại lên xe, đi về phía Tú Thủy Uyển.

Tiết Đồng về Tú Thủy uyển nghỉ ngơi.

Tô Mạt đi tụ tập ở nhà của nhóm Chung Ái, Diệp Hề.

Vừa mới qua nửa đêm, các fan hâm mộ xem Paradise tái hợp biểu diễn lại không ngủ được.

Những người này vừa về đến nhà, sờ được vào máy tính, hai tay liền như mọc thêm cánh, múa may xuôi ngược, đem chuyện đêm nay viết thành một bài ghi chú.

Tất nhiên, bọn họ cũng không dám viết chi tiết, tiết lộ sạch sẽ chương trình, ẩn đi ý về chương trình, nội dung chơi khăm bên trong quá trình ghi hình cũng nhất định không thể nói ra, nhưng chuyện Paradise tái hợp có thể kể, cũng là một phương thức tuyên truyền tăng nhiệt độ cho chương trình.

Nửa đêm lúc một hai giờ.

Tin tức Paradise tái hợp xông lên hot search.

Bởi vì chỉ có vỏn vẹn hai trăm người đến hiện trường, cho nên phần lớn bình luận dưới hot search vẫn đang chất vấn tính chân thực của việc tái hợp.

Mà fan Hứa Vãn là đông nhất trong số những người chất vấn.

【 Đều tắm một cái rồi ngủ đê, vừa nhìn là biết tin giả rồi. 】

【 Tin tái hợp không hề giả trân, Hứa Vãn tối hôm nay vừa nhận phỏng vấn xong, trở về khách sạn cũng không có đi ra nhé. 】

【 Xin cuồng ma hút máu hãy đổi tư thế cọ nhiệt, buông tha bạn cùng nhóm cũ đi ạ, sao đến ngay cả cái chương trình mà cô ta tham gia cũng đi tung loại tin giả này ra vậy. 】

【 Lại lợi dung chị Hứa Vãn của cô nữa rồi, chính chủ sắp bị dán đến lõi trái đất rồi đấy. 】

Ban đầu người ta tung ra tin tái hợp cũng chỉ là vì quá mức kích động cùng hưng phấn mà thôi, còn chưa chờ được chia sẻ niềm vui vẻ này với mọi người, nhưng bây giờ lại bị nói thành cọ nhiệt, mua hot search, truyền bá tin giả, chuyện này ai mà nhịn nổi đây.

Thế là có người tung ra một tấm ảnh chụp hiện trường bằng di động, vì để không làm lộ nội dung trong kịch bản, trang phục trên người của các thần tượng nhỏ đều được censored, chỉ để lộ ra khuôn mặt để phân rõ thân phận của họ.

Tấm hình này xem như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, tranh cãi về lục đục nội bộ Paradise vốn đã chưa hoàn toàn xuôi xuống rồi, bây giờ lại thả ra ảnh chụp sáu người tái hợp chỉ thiếu mỗi Hứa Vãn, vậy mà lại thật sự làm trái tim pha lê của fan Hứa Vãn bể loảng xoảng ngay tại chỗ.

Trong lúc nhất thời tức giận mắng chửi chính mình ngày xưa mắt mù mới thích cái nhóm này, quá mức xúc động phẫn nộ mà công kích tất cả các thành viên, căm thù CP Tam Thất đến tận xương tủy liều mạng nhắm vào Tô Mạt mà đưa mồm đi chơi xa...

Lướt một vòng Weibo chỗ nào cũng thấy.

Fan đoàn hoan hoan hỉ hỉ chúc mừng nhóm tái hợp, fan only các nhà cùng người qua đường cũng nghệch ra, nhưng tuân theo nguyên tắc của vòng fan tới giờ, không cần biết vì sao người ta chửi mình trước hết cứ phải chửi lại đi đã, trong nháy mắt trên Weibo, trên diễn đàn giải trí, thậm chí là cả tin tức, các vùng không gian cá nhân, tất cả mọi người đều loạn thành một mớ bòng bong.

Lúc này xem như có thể nhìn ra sức mạnh của nhóm nhạc quốc dân Paradise, hot search của bảy người nối liền nhau, thứ hạng đầu trên hot search đa số đều có liên quan đến Paradise.

Tất cả mọi người đều đang mắng, chỉ có fan CP là lo lắng.

Đây cũng là một cảnh tượng hết sức kì lạ trong trận chiến này.

Không ít fan CP Tam Thất ở thời điểm những người khác đấm nhau thành một đoàn, tin tưởng vững chắc thần tượng nhỏ nhà mình tình so kim liên(*), gào thét tin tưởng tình cảm của Tiểu Thất và Hứa Vãn sẽ không đổi thay.

(*) tình so kim liên: tình cảm vững chắc bền chặt

Khá lắm, đây không phải trực tiếp đụng vào họng súng của fan only hay sao, fan only vén tay áo lên chuẩn bị phun lên mặt bọn họ, ai ngờ đâu thần tượng nhỏ vậy mà lại lên tiếng trước.

Vẫn là Hứa Vãn như cũ.

【 Tổ chương trình có mời tôi, không đi vì có việc quan trọng hơn cần làm, xin mọi người đừng suy diễn quá nhiều. 】

Fan Hứa Vãn đều muốn khóc, họ thật sự không biết thần tượng nhà mình là thông minh hay ngu ngốc, chị ấy đăng Weibo như vậy, trong nháy mắt tẩy trắng cho tất cả mọi người, sóng gió dư luận lại chỉ nhắm vào mình chị ấy thôi.

Tim các fan đều đang rỉ máu, bọn họ cảm thấy đây chỉ là lời khách sáo mà thần tượng nhỏ nhà mình nói ra để giữ gìn cho tập thể mà thôi, bọn họ đem Hứa Vãn tưởng tượng thành đứa bé đáng thương bị vứt bỏ, hận không thể đem tất cả mọi thứ của mình, cho chị ấy, toàn bộ đều cho chị ấy!

Trái tim fan only đang nhỏ máu, fan CP thì lại reo hò may mắn.

【 Nhìn đi, quả nhiên là có nguyên nhân, tôi đã bảo là A Vãn với Tiểu Thất tình so kim liên mà. 】

【 Tôi yêu Tam Thất cả đời. 】

【 A Vãn và Tiểu Thất mãi mãi không chia lìa. 】

Ngay khi fan Tam Thất còn đang hype vì câu đáp trả của Hứa Vãn, một bình luận từ chính bản thân Hứa Vãn trực tiếp tạt một gáo nước lạnh lên đầu bọn họ.

【 Tô Mạt là Tô Mạt, tôi là tôi, hai người chúng tôi là chỉ thuộc về chính bản thân mình mà thôi. 】

Nghe...

Trên Weibo toàn là tiếng cõi lòng tan nát.

*******

Hứa Vãn không ngủ cả một đêm, cô ngồi trơ ra, tỉ mỉ đọc từng dòng từng dòng bình luận dành cho mình đến bình minh.

Sáu giờ sáng, bởi vì là mùa đông, mặt trời vẫn chưa ló rạng, bên ngoài vẫn còn tối đen.

Cuộc gọi của Chung Ái hiện lên trên di động của Hứa Vãn.

Hứa Vãn không nói gì, Chung Ái mở lời trước.

"Thế nào, đóng vai ác đã quen chưa?" Trong giọng nói của Chung Ái có thật nhiều bất lực.

Hứa Vãn nhìn quanh rồi hỏi, "Mọi người ở chỗ chị hết à?"

Chung Ái thở dài, "Đúng vậy đó, chỉ thiếu mỗi em thôi, không là đầy đủ hết rồi."

Hứa Vãn cười khổ, "Chắc hôm qua quậy đến khuya rồi ha, sao lại dậy sớm thế."

Chung Ái nói: "Tất nhiên là để chuẩn bị bữa sáng cho mấy đứa kia rồi, tiện thể gọi điện cho em luôn, chị là dậy sớm, còn em, thức trắng cả đêm đúng không?"

Hứa Vãn không thốt ra một âm thanh nào.

Chung Ái cũng trầm mặc, sau một hồi lâu, cô mới mở miệng nói, "Em thật sự muốn tốt cho Tiểu Thất, thì hẹn con bé ra nói chuyện đàng hoàng, em cứ không chịu gặp mặt nó như thế này, trốn tránh nó, đối với con bé mà nói cũng là một loại tổn thương rồi."

Hứa Vãn thấp giọng nói, "Em ấy chỉ là bị văn hóa CP của vòng fan ảnh hưởng đến thôi, chờ cho khoảng thời gian này qua đi, không còn ai đề cập đến chuyện này nữa, em ấy sẽ có thể tự nghĩ thông, em ấy thông minh như vậy, đến lúc đó chúng em nói chuyện sẽ tốt hơn."

Chung Ái nghiêm túc nói, "Hứa Vãn, đến bây giờ em vẫn còn cho rằng tình cảm Tiểu Thất dành cho em chỉ là văn hóa CP thôi hả?"

Hứa Vãn hỏi lại, "Chẳng lẽ không đúng sao, em ấy còn nhỏ, chị muốn nói với em là em ấy trời sinh đã thích con gái rồi hả?"

Chung Ái tiến thêm một bước, "Có một số bản năng yêu đương chính là trời sinh, nếu như em không chấp nhận được thì đường đường chính chính từ chối con bé, đừng có dùng phương thức tổn thương cả người lẫn mình này, em cũng không sợ thật sự làm Tiểu Thất tổn thương, không cách nào vãn hồi lại sao?"

Hứa Vãn ở phía bên kia đầu dây cực kì yên tĩnh, sau một hồi, Chung Ái liền nghe Hứa Vãn hỏi cô.

"Chung Ái, có phải chị đã sớm biết gì đó, nhưng đến tận bây giờ vẫn không nói cho em không?"

Lúc này đến phiên Chung Ái im lặng, câu hỏi này cô không có cách nào trả lời được.

Liền nghe Hứa Vãn tự nhủ, "Không được, em không thể gặp em ấy, em không có cách nào gặp em ấy được."

"Tút tút tút."

Hứa Vãn ở đầu dây bên kia cúp điện thoại.

Tô Mạt không có dũng khí tỏ tình, Hứa Vãn kỳ thật cũng vậy, cô cũng không có dũng khí. Nếu Hứa Vãn không có chút tình cảm nào với Tô Mạt, chuyện này nói không chừng đã sớm được giải quyết dứt khoát rồi, nhưng Hứa Vãn có, không chỉ có, mà có lẽ ngay cả chính Hứa Vãn cũng chắc đã nói rõ ra được.

Chung Ái nghĩ, lần này mình gọi tới chẳng những không làm dịu được mâu thuẫn, ngược lại càng khiến cho vấn đề phức tạp hơn rồi.

Cô có hơi đau đầu, than thở đóng kín cửa mà đón gió lạnh trên ban công nhà mình.

"Cốc cốc cốc."

Diệp Hề không biết dậy từ bao giờ, gõ lên cửa kính ban công.

Chung Ái phóng người tới, đã có chiếc áo len dày cộm trùm lên người cô.

"Người ngoài cuộc không phù hợp để đưa ra lời khuyên cho người trong cuộc." Diệp Hề mở miệng cũng chỉ nói ra câu này.

Thân thể vừa mới ấm lên của Chung Ái bỗng cứng đờ, "Cậu cũng cảm thấy mình xen vào chuyện của người khác à?"

Diệp Hề lắc đầu, "Cậu quan tâm đến các em ấy, Tiểu Thất, Hứa Vãn, tất cả mọi người trong nhóm, nếu không quan tâm, cậu nhất định sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác."

Chung Ái hơi nhíu mày, "Ồ? Không phải xen vào chuyện của người khác, mà là quan tâm vào chuyện không liên quan đến mình sao?"

Diệp Hề chỉ cười cười, không nói lời nào.

Chung Ái khoanh tay, "Tại vì sao mình trong miêu tả của cậu, lúc nào cũng đáng ghét thế."

Đúng là đáng ghét.

Nhưng cũng đáng yêu.

Không biết bắt đầu kể từ khi nào, ở trong lòng Diệp Hề, cái đồ đáng ghét này, cái đồ vĩnh viễn cười trông không chút thật lòng, nhất cử nhất động khó phân biệt thật giả này, đã chiếm lấy một vị trí không thể thay thế được.

Chỉ tiếc là, khuôn mặt liệt này của Diệp Hề, dù tâm trạng có xoay trăm ngàn lần, trên mặt cũng không mảy may thấy được gì hết, đối diện sự hờn dỗi của Chung Ái, cô chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ.

"Không còn sớm nữa, đi, chuẩn bị bữa sáng thôi." Diệp Hề phân phó nói.

"Ôi?" Chung Ái sau khi sửng sốt lập tức đỡ trán, "Không biết có phải trúng gió hay không, có chút đau đầu."

Chung Ái vừa nói, vừa đi về trong phòng.

Diệp Hề theo sau lưng cô, đóng cửa ban công lại, lạnh lùng nói một câu, "Đừng đùa nữa, dựa theo lịch phân công, hôm nay đến lượt cậu làm bữa sáng."

Chung Ái quay lại, vẻ mặt bất mãn, "Lần trước Đồng Hảo bị bệnh, cậu cũng không như này nhé."

Diệp Hề khoanh tay, "Ý cậu là cậu cũng bệnh hả?"

Chung Ái sáp lại thật gần, tì lên trán Diệp Hề, "Không sai, mình cũng bệnh rồi."

Không khí mập mờ này, dù là Diệp Hề thiết diện vô tư, ngữ khí rốt cuộc cũng mềm nhũn ra.

"Bệnh gì?" Diệp Hề hỏi.

"Tâm bệnh." Chung Ái lớn mật lại tiến lên một bước, "Hay còn gọi là... Bệnh tương tư."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play