Tiết Đồng ngược lại rất là chủ động, "Tôi trước, sau đó đến Tô Mạt, mọi người cảm thấy thế nào."

Sắc trời đã tối, để con gái đi trước là sắp xếp rất hợp lý, nhưng người trải nghiệm đầu tiên luôn phải tiếp nhận nhiều áp lực hơn, khiến cho người ta không thể không bội phục dũng khí của Tiết Đồng.

Trong gian phòng mà tổ chương trình chỉ định chỉ có một ngọn đèn màu đỏ sậm, trong phòng trống rỗng có trưng bày một chiếc máy tính để bàn đang sáng màn hình, dù đứng bên ngoài cửa không đi vào, vẫn như cũ khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.

Tiết Đồng đi vào chính giữa, sau đó tổ chương trình đóng lại cánh cửa duy nhất của căn phòng nhỏ.

Năm người còn lại vây ở bên ngoài, cố gắng nghe chút động tĩnh từ bên trong.

Âm thanh trò chơi được phóng loa ngoài, tiếng gào thét cùng nhạc nền quỷ dị kết hợp với nhau, khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào khung cảnh kỳ lạ.

Nhưng theo từng giây từng phút trôi qua, mọi người vậy mà lại chẳng nghe thấy chút xíu âm thanh nào đến từ Tiết Đồng.

Cô Tiết đang làm gì vậy, cô ấy không sợ hả, giờ phút này cô ấy vẫn còn đang ở bên trong sao?

Tô Mạt chưa từng nghĩ mình lại có trí trưởng tượng phong phú đến như vậy, vài phút não bổ ra vô số hình tượng kinh dị.

Cũng không biết đã qua bao lâu, nhân viên công tác của tổ chương trình đi tới vỗ vỗ bả vai căng cứng của Tô Mạt.

"Tiểu Thất, em có thể vào rồi."

Tô Mạt run rẩy đưa tay mở cửa căn phòng kia ra.

Ánh đèn đỏ quỷ dị bao phủ xuống, Tô Mạt vừa bước vào cửa phía sau liền bị người từ bên ngoài đóng lại.

Chính giữa gian phòng chỉ có một cây máy tính, một chỗ ngồi, mà Tiết Đồng lúc này chính là dùng tư thế cổ quái nằm gục trên bàn.

"Cô Tiết?" Tô Mạt liền vội vàng tiến lên nhẹ nhàng lay lay bả vai Tiết Đồng.

Tiết Đồng thế nhưng lại không có nửa điểm phản ứng.

Cả trái tim Tô Mạt đều treo lên.

"Cô Tiết?" Tô Mạt lo lắng nói, "Cô Tiết tỉnh lại đi, cô sao thế?"

Tô Mạt hao hết khí lực muốn đỡ Tiết Đồng ngồi dậy, kết quả em vừa lật người lên, lại phát hiện cô Tiết trong ngực em... Không có ngũ quan, chỉ có một lớp da mặt bóng loáng.

"Aaa!"

Tô Mạt sợ đến lùi mấy bước trực tiếp ngã xuống sàn.

Mấy vị nam giới ở bên ngoài nghe được tiếng hét hoảng hốt từ bên trong, vội vàng đẩy cửa xông vào.

Tiết Đồng cũng không nghĩ tới trò đùa nhỏ của mình vậy mà lại đem bé ngoan Tô Mạt này dọa đến phát khóc.

Là khóc thật.

Nước mắt như mưa.

Bốn vị nam giới đẩy cửa vào chỉ thấy cô Tiết thường ngày ung dung lạnh nhạt đem Tô Mạt ôm ở trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, như rơi vào khói lửa nhân gian, trong mắt mang ý cười, vẻ mặt dịu dàng.

Người cũng đều đến rồi, chính Tô Mạt cũng cảm thấy mất mặt, em co ro ôm chặt hai đầu gối, đem mặt vùi vào cánh tay, giọng nói buồn buồn, nói với Tiết Đồng, "Em tưởng là cô xảy ra chuyện."

Tiết Đồng đem người ôm ở trong ngực nhẹ giọng an ủi, "Tôi có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ."

Tô Mạt ngẩng đầu lên, tròng mắt đỏ hoe, lông mi còn vương chút nước mắt, "Cô không biết ban nãy trông cô đáng sợ đến như nào đâu."

Em ấy lo lắng cho cô.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, lòng Tiết Đồng vừa ấm vừa mềm.

"Ấy thật xin lỗi, khụ, xin cắt ngang một chút." Rõ ràng là game kinh dị, trong phòng lại có chút mập mờ, Liêu Sâm mở miệng chen ngang, tiến lên hỏi, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiết Đồng cười thần bí, "Đợi chút nữa mọi người sẽ biết."

Lúc xoay người lại, Tiết Đồng lấy ra tấm thẻ kỵ sĩ hoa hồng kia của mình.

Cô đã chọn kỵ sĩ rồi, bây giờ còn có thể lựa chọn một người làm hoa hồng của mình.

"Tôi chọn Tô Mạt trở thành hoa hồng của tôi, tôi nguyện ý cùng em ấy vượt qua chương thứ hai vùng đất tĩnh lặng."

Tổ chương trình sẽ đồng ý sao?

Tổ chương trình căn bản không có lý do để cự tuyệt ấy!

Những tiếp xúc tứ chi mập mờ ban nãy đã quay được hết chưa?! Cái này mà chiếu ra ngoài kiểu gì cũng sẽ gây chú ý lớn lắm luôn đó.

Đây mới là danh xứng với thực, tôi mà bạn không quen biết, ai mà nghĩ tới Tiết Đồng cô Tiết trên thần đàn, lại có thế cúi người xuống như thế này để trấn an một người con gái khác cơ chứ?!

Tô Mạt mới vừa rồi còn khóc thút thít nghe được lát nữa chơi game kinh dị có cô Tiết ở bên, trong nháy mắt lấy lại tinh thần.

"Có thể sao?"

Giọng voiceover quả quyết lạ thường, "Có thể."

Các chàng trai lại một lần nữa lùi ra ngoài cửa phòng, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Tiết Đồng cùng Tô Mạt.

Ánh đèn mới này đỏ sậm như máu, giờ phút này ái muội như tấm mạng đỏ mỏng manh.

Trong phòng cũng chỉ có một chiếc ghế.

Cô Tiết bắt chéo hai chân, tư thế ngồi cao quý mà ưu nhã, cô vỗ vỗ đầu gối mình, "Không thì, em ngồi lên đi?"

A, ha ha ha.

"Không được không được, em ấy mà, em..."

Cũng may đèn trong phòng là màu đỏ đậm, không thì truyền ra bên ngoài cái kẻ chuyên đi trêu ghẹo khắp ngành giải trí kia bị tán tỉnh thành tiểu kiều kiều mặt đỏ bừng truyền, Tô Mạt cũng không cần làm người nữa.

"Em đứng đây là được rồi, đứng đây là được rồi." Tô Mạt nói liên mồm.

Trang viên Khải Luân, là thánh địa du lịch nổi tiếng nhất ngoại ô thành phố Kinh Nguyên, tửu trang nổi tiếng thế giới, trong một đêm đông như thế này, nương theo mặt trăng trắng bệch thê lương, sao phủ kín bầu trời, đèn đuốc sáng trưng, còn có... Tiếng la thảm thiết liên tục.

Tổ chương trình lần này xem như hạ công phu, một gian phòng nhìn tứ phía trống không, giấu giếm vô số huyền cơ, trò chơi kinh dị được vô số trang web đề cử này so ra ngược lại chẳng tính là gì sất, căn nhà ma được chế tác tỉ mỉ này mới thật sự là tuyệt sắc.

Trên đầu, dưới chân, sau lưng, trước mặt, tất cả những nơi mà bạn có thể nghĩ tới, tất cả những nơi mà bạn không nghĩ tới, chỗ nào cũng là hố.

Tô Mạt bị dọa khóc lại một lần nữa có lòng tin với bản thân mình, em tuyệt đối không phải người mất mặt nhất, không phải chỉ là giọng cao một chút, tần suất nhanh hơn một chút thôi sao, so với Thành Hiên vọt ra khỏi phòng tối, trốn sau lưng Liêu Sâm gọi mẹ, mấy giọt nước mắt kia của em căn bản chẳng tính là gì hết!

Bị chụp được vô số khoảnh khắc mất mặt thì thôi đi, tổ chương trình còn muốn lôi kéo mọi người ra so một lần, nhìn xem đến cùng ai mới là người mất mặt nhất.

Phương thức bình chọn chính là xem xem tiếng gào của ai cao hơn.

Tô Mạt lấy thành tích không ai địch nổi mà dành được vị trí thứ nhất.

Mà Tiết Đồng từ lúc vào phòng đã không phát ra một chút âm thành nào lại nhận được một tấm thẻ kỵ sĩ hoa hồng.

Tô Mạt rên rỉ nói, "Em đây, tốt xấu gì cũng là hạng nhất, có thưởng gì không vậy."

Nhân viên công tác ở trước camera lấy ra giấy và bút, viết cho Tô Mạt một tờ ngay tại chỗ.

Trên giấy có vài chữ lớn, "Nhát gan yếu đuối, đáng thương đáng thương ghê."

Mọi người cười ồ lên một trận.

Hai tập chương trình đã quay xong, mặc dù vẫn còn chưa chiếu ra, nhưng tin đồn làm nóng trên mạng đã dần dần nổi lên, hơn nữa « Yểu Điệu Thục Nữ » cũng đã lên sóng một thời gian rồi, theo phát triển bên trong kịch bản, nhiệt độ CP của Tô Mạt và Tiết Đồng càng lên thẳng một đường, lưu lượng bật nóc.

Fan Tiết Đồng ngóng sao, ngóng trăng cuối cùng cũng chờ được đến ngày trên bảng xếp hạng CP có một cái dính dáng đến nghệ sĩ nhà mình, ảnh chụp chung, video, fanfic đều xả ra thôi!

Fan Tô Mạt vậy mà lại thận trọng hơn nhiều, còn lôi kéo người qua đường ăn dưa phổ cập khoa học nữa.

Fan Tô Mạt: Tiểu Thất và cô Tiết là quan hệ tiền hậu bối rất tốt.

Fan Tiết Đồng: Ừ ừ ừ.

Fan Tô Mạt: Cô Tiết là nghệ sĩ mà Tiểu Thất tôn kính sùng bái nhất.

Fan Tiết Đồng: Đúng đúng đúng.

Fan Tô Mạt: Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, hai người chỉ là quan hệ tốt thôi, cảm ơn cô Tiết đã chăm sóc Tiểu Thất.

Fan Tiết Đồng: Tất cả đều nghe theo đằng ấy, đằng ấy nói gì thì chính là vậy.

Fan Tô Mạt:...

Có phải hơi kì kì ở đâu đó rồi hay không?

Fan Tô Mạt giải thích cho người qua đường xong, lại theo dõi câu trả lời của nhóm fan qua đường...

Người qua đường 1: Đây chẳng phải là cưng chiều công và ngạo kiều thụ trong truyền thuyết sao?

Người qua đường 2: Ôi, moe thế.

Người qua đường 3: Fan Tiết vs fan Tô, ôi, moe thế +1

Cái moe của mấy người cũng kì quái quá đi mất thôi.

Chúng tôi thật sự không có quan hệ gì mà!

Fan Tiết Đồng: Phải phải phải, đằng ấy nói phải lắm.

Fan Tô Mạt:...

Tất nhiên, fan only hai bên bình an vô sự, cũng không có nghĩa là không có động tĩnh bất hòa nào.

Fan Hứa Vãn trước giờ luôn tương ái tương sát với fan Tô Mạt, lần này lại nhảy ra tìm cảm giác tồn tại.

【 Mấy người khen diễn xuất của Tô Mạt đều thật lòng đấy hả? Sao tôi thấy cô ta đóng phim hai năm rồi, vẫn y như cũ, chẳng tiến bộ gì hết thế. 】

【 Duy nhất không thay đổi là thói nịnh bợ hút máu, fan sao, idol y chang, có điều cũng may đối tượng lần này cuối cùng cũng không phải Hứa Vãn Vãn nữa rồi. 】

【 Cả làng ăn mừng, tôi đi đốt một tràng pháo hoa đây. 】

Lời này nói đến là cay cú, fan Tô Mạt liền buồn bực rõ ràng là chuyện của hai người, chả động chạm gì đến Hứa Vãn, sao fan Hứa Vãn chỗ nào cũng có thể nhảy đong đỏng lên, đánh tráo khái niệm tạo thêm drama cho idol mình được thế?!

Đối thủ cũ đánh riết quen rồi, fan Tô Mạt xắn tay áo liền muốn xong lên tuyến đầu vật lộn, kết quả không nghĩ tới đã có người đi trước một bước hỗ trợ cãi ngược lại.

【 Ông không thấy Tô Mạt có tiến bộ, có lẽ nên tự đi mà khám mắt đi nhé. 】

【 Thần tượng nhỏ mới hai mươi tuổi đầu, hai năm đóng hai bộ phim, đằng ấy yêu cầu nghiêm khắc như vậy, chắc bản thân ông là tồn tại có thể bay lên sóng vai cùng mặt trời rồi ấy nhỉ. 】

Sự chú ý mà fan Tiết Đồng dành cho Tô Mạt dạo gần đây thậm chí còn muốn vượt qua cô Tiết nhà mình, cho nên đối với những hành vi lời nói bậy bạ bôi đen Tô Mạt, bọn họ quả thực nhịn không nổi.

Rốt cuộc cũng có người giúp Tô Mạt, giúp mình lên tiếng, loại cảm giác này, loại cảm giác này sao lại khiến cho người ta có chút xúc động rớt nước mắt đến vậy cơ chứ, fan Tô Mạt ngước đầu 45 độ nhìn bầu trời.

Chỉ tiếc sự cảm động này duy trì không được đến ba phút lại hóa tan thành mây khói.

Fan Tiết Đồng: Đến nhìn một chút coi, cô vợ nhỏ của cô Tiết nhà tui, à, không, là người bạn nhỏ, fanmeeting của bạn học Tô Mạt sắp diễn ra rồi, xin mọi người hãy chú ý nhiều hơn nha.

Mặc dù rất cảm tạ fan cô Tiết giúp tuyên truyền cho fanmeeting sắp tới của Candycat, nhưng cô vợ nhỏ là cái quỷ gì vậy?

Fan Tô Mạt: Mọi người đừng nên hiểu lầm, Tô Mạt cùng cô Tiết là quan hệ tiền hậu bối rất tốt, hi vọng mọi người chú ý đến tác phẩm của hai vị nhiều hơn, chú ý Yểu Điệu Thục Nữ, chú ý « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết ».

Fan Tiết Đồng: Phải phải phải, ấy nói cái gì thì chính là cái đó.

Fan Tô Mạt:...

Lần ghi hình thứ hai kết thúc, từ trang viên Khải Luân trở lại Tú Thủy Uyển, Tiết Đồng chỉnh trang đơn giản một chút liền chuẩn bị sang cửa nhà đối diện ăn chực lần nữa, kết quả cửa nhà vẫn bị cô gõ, nhưng bước ra chào hỏi cô lại là Điền Điềm.

"Tô Mạt đâu rồi?" Tiết Đồng hỏi.

"Cái kia..." Điền Điềm chần chờ một lát cuối cùng ăn ngay nói thật, "Có hẹn ạ."

Tô Mạt cửa cũng không kịp vào liền bị người gọi đi, sau khi Điền Điềm nói xong, vốn cho là cô Tiết sẽ quay người lại, nhưng ai mà ngờ được...

"À, vậy thì tốt, tôi vào đợi em ấy."

Điền Điềm có thể nói không được sao?

Rất hiển nhiên, cô không làm được.

Tô Mạt là bị Phương Huyên gọi đi, hôm nay Phương Huyên làm chủ muốn mời mọi người cùng ăn cơm.

Tô Mạt không hề nghĩ ngợi gì, tin nhắn trong group chat cũng không đọc, liền tràn đầy phấn khởi chạy theo người ta, kết quả đến chỗ hẹn nhìn xem, tính gộp cả hai phía cũng chỉ có hai người em cùng Phương Huyên.

"Cậu... với mình thôi hả?" Tô Mạt chỉ chỉ mình lại chỉ chỉ đối phương.

Phương Huyên cũng có chút không gượng được tinh thần, "Ừm, cậu không thấy tin nhắn trong group sao, ba người nhóm chị Tiểu Ái đi chụp họa báo, hiện tại đều không có mặt ở thành phố Kinh Nguyên."

"Tiêu Bạch đâu?" Tô Mạt hỏi.

"Có phỏng vấn không đi được, nhưng mà chị ấy có nói trong group nếu có thể sẽ tới muộn một chút." Phương Huyên trả lời.

"Vậy... A Vãn đâu." Tô Mạt cuối cùng cũng hỏi được ra câu hỏi mà mình muốn biết nhất.

Phương Huyên nhìn em, thật lâu không lên tiếng.

Tô Mạt thấy Phương Huyên không nói gì, liền ấn mở group chat của bảy người bọn em muốn tìm kiếm đáp án từ đó, Phương Huyên ngay lúc này đột nhiên cử động, ấn tay cầm điện thoại của Tô Mạt xuống.

"Đừng xem, chị Hứa Vãn không có trả lời." Phương Huyên nói.

"Vậy mình gọi cô ấy."

"Tiểu Thất." Phương Huyên nhìn sang Tô Mạt, "Chị Hứa Vãn sẽ không tới đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play