*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Sấy khô tóc rồi, Tô Mạt thành thành thật thật nằm trên người, cả người cuộn trong chăn, chỉ lộ ra mỗi một phần đầu nho nhỏ, đôi mắt thanh nhuận trong suốt nhìn Chung Ái.

Chung Ái xoa xoa đầu em, "Mệt rồi hả?"

Tô Mạt gật gật đầu.

Chung Ái kỳ thực rất muốn hỏi em đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng con nhóc này trước giờ toàn tốt khoe xấu che, Chung Ái cũng tự mình đoán ra được bảy tám phần, không muốn nói thì thôi khỏi cần nói vậy.

"Mệt rồi thì ngủ đi." Chung Ái dịu dàng nói.

Tô Mạt hiếm khi bỏ xuống được dáng vẻ chu đáo săn sóc, thuận lợi mọi bề của mọi ngày, em lôi kéo cánh tay Chung Ái, "Chị Tiểu Ái đừng đi mà."

Tô Mạt làm nũng thì ai mà chịu nổi, Chung Ái lắc đầu cười khổ nói, "Đây là nhà chị mà, chị còn đi đâu được nữa."

Có điều nói xong, Chung Ái vẫn vén chăn lên, ngồi dựa vào đầu giường, cô vỗ vỗ Tô Mạt, "Được rồi, mệt thì ngủ đi, chị ở ngay đây rồi."

Có Chung Ái ở bên người, Tô Mạt liền an tâm hơn nhiều, em nhắm mắt lại, hô hấp dần trở nên đều đều.

Để không quấy rầy Tô Mạt nghỉ ngơi, Chung Ái tắt đèn lớn trong phòng ngủ đi, chỉ để lại một góc sáng mờ mờ màu vàng nhạt.

Trong phòng chợt tối đi, cũng chợt yên tĩnh trở lại.

Nghệ sĩ công ty nhỏ có nỗi khổ của riêng họ, tất cả những thứ mà Tô Mạt đã trải qua, Chung Ái của trước kia chỉ có thể trải qua nhiều hơn, chứ không thể ít hơn so với em được.

Cô dùng không ít thủ đoạn mới đến được Hoa Đường, bây giờ nhìn Tô Mạt, Chung Ái cảm thấy mình thật sự không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Chung Ái sửa sang lại tóc mái của Tô Mạt, để cái đầu nhỏ cuộn trong chăn này nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu, sau đó nhân lúc Tiểu Thất ngủ cô lấy điện thoại ra, tìm một góc độ vừa vặn có thể nhìn được của em mà chụp một tấm hình, đồng thời lập tức đăng lên trên Weibo.

【 Hôm nay cưu mang được một đứa nhóc đáng thương. 】

Chỉ một câu này, không cần nói gì thêm nữa, bằng vào mức độ quan tâm dành cho hai người cô và Tô Mạt, sáng sớm ngày mai có thể tự nhiên gây xôn xao cho dư luận.

Chung Ái đăng bài xong liền quăng điện thoại sang một bên, cô cũng muốn ngủ, Đồng Hảo cùng... Diệp Hề, đêm nay cũng sẽ không trở lại, cô không cần phải tiếp tục chờ thêm người nào nữa.

*****

Diệp Hề đón chuyến sớm nhất bay trở về từ ngoại tỉnh. Bên đầu tư muốn giữ cô lại bên kia nghỉ ngơi thêm hai ngày, nhưng Diệp Hề uyển chuyển từ chối, cô chỉ muốn về nhà mà thôi, không thể nói được rõ nguyên do.

Sáng sớm, tiết trời tối tăm mờ mịt, trên người Diệp Hề nhiễm không ít khí lạnh.

Cô tính toán kỹ thời gian, lúc này vừa vặn chín giờ, Chung Ái cũng đã tỉnh, cô ấy quen dậy sớm, sau khi rửa mặt sẽ tự mình hâm nóng một cốc sữa bò ngọt ngào, sau đó ngồi ở nơi có mặt trời chiếu tới tập yoga.

Dù chỉ là khung cảnh mà ngày rảnh rỗi nào cũng thấy được, nhưng giờ này phút ngày nhớ tới, Diệp Hề không khỏi cảm thấy trái tim mình đều bị một màn này lấp kín, cô rút chìa khóa ra mở cửa, đã nghĩ kỹ phải chào hỏi Chung Ái thế nào rồi, kết quả là đẩy cửa đi vào, trong phòng im phăng phắc, không có lấy một chút tiếng động.

Hôm nay nhiều mây, không có ánh mặt trời quang đãng thường ngày, không có mùi thơm của sữa bò, trước cửa sổ sát sàn cũng không có thân ảnh mà Diệp Hề khát khao được nhìn thấy.

Việc này có chút kỳ quái, Diệp Hề đặt vali xuống, vội vàng đi tới trước cửa phòng ngủ của Chung Ái.

Cửa bị mở ra từ bên ngoài, Diệp Hề chỉ thấy Tô Mạt chẳng biết từ đâu ra xuất hiện trên giường Chung Ái, tưởng ngủ của em ấy còn giống y như con bạch tuộc năm ấy, dùng hết tay chân trên thân treo lên người Chung Ái, mà Chung Ái...

Chung Ái thì tựa trên đầu giường xem điện thoại, phát hiện ra động tĩnh cạnh cửa, cuối cùng cũng đưa mắt qua bên này.

"Hi, về đến nhà rồi hả?"

Giọng nói mềm dịu, nghe ra chính là để ý đến nhóc con bên người kia, sợ đánh thức Tô Mạt.

Diệp Hề có chút không vui, chỉ có điều trên khuôn mặt nghiêm túc vạn năm của cô, những cảm xúc nhỏ xíu này khó mà có thể phân biệt ra được.

Cô chỉ chỉ Tô Mạt trên giường, "Sao em ấy lại ở đây."

Chung Ái nhún nhún vai, trông có vẻ vô tội đấy, ý tứ rất rõ ràng, cô ấy cũng không biết gì hết.

Diệp Hề nhíu mày, "Phòng tôi và Đồng Hảo đều trống không, sao cậu không cho em ấy qua đó ngủ."

Chung Ái nhẹ nhàng cười cười, "Con bé muốn ngủ với tôi, tôi biết làm gì bây giờ."

Diệp Hề không giận tự uy, "Cậu để mấy đứa nhỏ ỷ lại vào mình như thế, không có lợi cho chúng chút nào, các em ấy cần phải tự mình trưởng thành."

Chung Ái không nói gì nữa, thậm chí còn đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Hề hồi lâu.

Diệp Hề bị Chung Ái nhìn đến có chút mất tự nhiên.

"Sao vậy?" Diệp Hề hỏi.

Chung Ái bật cười đáp, "Cậu đang tức giận đấy hả?"

Diệp Hề chưa bao giờ nói dối, cô không thể nào thẳng thắn thừa nhận mình đúng là đang tức giận, cũng không thể nói dối rằng mình không có, cho nên cô chỉ có thể lạnh lùng đứng im tại chỗ, đứng ở đó mà nhìn cô nàng bị người ta ôm, vẻ mặt tươi cười như hoa.

Diệp Hề hít sâu một hơi, "Cậu..."

"Ờm..." Tô Mạt tỉnh dậy, em dụi dụi mắt, mỉm cười chào buổi sáng Chung Ái, "Chào buổi sáng, chị Tiểu Ái."

Chung Ái ngả ngớn vỗ vỗ mặt Tô Mạt, "Tới, chào buổi sáng chị Hề của em nữa đi nào."

Tô Mạt sững sờ quay đầu, chỉ thấy Diệp Hề đứng ở cửa, vẻ mặt tối tăm mịt mờ, thoáng cái kéo Tô Mạt nhớ lại năm ấy khi bảy người còn sống chung bị Diệp Hề mắng vì ngủ nướng.

"Chị Hề... Haha, buổi sáng tốt lành." Tô Mạt vội vàng buông hai tay đang treo trên người Chung Ái ra, chân trần nhảy từ trên giường xuống, trực tiếp chạy đến trước mặt Diệp Hề, kéo cánh tay cô mà lay lay.

Leader Diệp Hề thiết diện vô tư cũng đỡ không được bé ngoan này làm nũng với mình, cô chọc chọc lên cái đầu nhỏ của Tô Mạt, bất lực nói, "Đừng đi chân trần, dễ nhiễm lạnh."

Tô Mạt lanh lợi trở về giường.

Chung Ái vẫn cầm điện thoại của mình như cũ.

Tô Mạt tiến tới, "Chị Tiểu Ái, chị đang xem gì đó?"

Chung Ái cười thần bí, "Muốn biết hả? Vậy tới đây cùng xem nào."

Tô Mạt vui cười hớn hở mò tới, nhưng rất nhanh chóng em kinh ngạc đến muốn rớt cả cằm xuống đất.

Bài Weibo tối hôm qua của Chung Ái đăng lên, trong vòng một đêm đã gây chú ý đến đông đảo cư dân mạng.

Cưu mang.

Đứa nhóc đáng thương.

Những chữ này đâm trúng vào dây thần kinh mẫn cảm nhất của fan Tô Mạt.

Trong lúc nhất thời những lời bàn tán về việc tẩy chay trong nhóm Đường Miêu nổi lên.

Có người xây cầu, còn có người ném lửa nữa.

Chung Ái chỉ đang theo dõi dư luận mà chính mình làm dậy sóng thôi sao?

Tất nhiên là không phải, nội dung mà cô cho Tô Mạt xem chính là do người khác đăng lên.

Lực ảnh hưởng, lực kêu gọi, độ chú ý của cái người khác này so với center quốc dân Chung Ái còn cao hơn, còn lớn hơn nhiều.

Cô Tiết Đồng share lại Weibo của Chung Ái.

【 Roborovski của tôi thế nào rồi? 】

Cô Tiết gặp lại sau.

Cô Tiết ngày mai gặp...

Cô Tiết mỗi ngày gặp!

Tô Mạt run rẩy, quay đầu nhìn Chung Ái, lại nhìn Diệp Hề, "Ro, Roborovski là cái gì vậy?"

Chung Ái tìm tòi một chút trên mạng, đem kết quả tra được bày ra trước mặt Tô Mạt.

Roborovski, một loại hamster, ngoan ngoãn, hoạt bát lại nhát gan, tốc độ cũng nhanh nữa.

"Cô Tiết nói em là con chuột nhỏ của cổ á?" Ngũ quan của Tô Mạt đều muốn xoắn lại vào một nhúm rồi.

Chung Ái sửa soạn lại cho em, "Tình yêu à, nói chính xác hơn, là hamster, còn là giống loài rất đáng yêu nữa, em không định tâm sự với bọn chị à, sao lại thành Roborovski nhà người ta rồi."

Tô Mạt nhất thời nghẹn lời, em đưa điện thoại trả lại cho Chung Ái, từng chút từng chút dịch khỏi giường đối phương.

"Cái kia, em nên đi rửa mặt thôi, trời ạ, nhìn tóc tai em lộn xộn chưa này."

Tóc tai lộn xộn ư?

Dĩ nhiên là không, chúng mềm mại lại ngoan ngoãn xõa tung trên đầu vai Tô Mạt. Tô Mạt chỉ là cần một cái cớ để trốn tránh mà thôi.

Roborovski nhà người ta hai ba bước liến trốn vào toilet mất rồi.

Khỏi nói, đúng là không oan cho em ấy tí nào hết, cái tốc độ thoát ly hiện trường này đúng là mau quá mà.

Chung Ái nhìn Diệp Hề còn đang đứng bên cạnh cửa một chút, cười tủm tỉm nói, "Cái cô Tiết này thú vị thật đấy."

Diệp Hề cảnh giác cao độ, "Cậu muốn làm gì?"

Chung Ái đổi một tư thế thoải mái, nằm lại trên giường mình, mái tóc đen của cô xõa tung xuống như thác nước, váy ngủ viền ren màu hồng nhạt theo từng cử động của cô có thể mơ hồ nhìn thấy hai nửa vòng tròn màu trắng sữa, một đôi mắt phong tình vũ mị giống như có thể câu lấy hồn phách người ta, cô cứ như vậy nhàn nhạt cười với Diệp Hề nói, "Tôi làm gì được cơ chứ, tôi chỉ muốn biết cô Tiết này muốn làm những gì mà thôi."

Tô Mạt ở lại ký túc xá của Chung Ái và Diệp Hề ba ngày.

Diệp Hề trở về, lợi ở chỗ là trong nhà có người nấu cơm, Tô Mạt ngày nào cũng có lộc ăn căng bụng, nhưng hại ở chỗ là, Diệp Hề dọn dẹp phòng Đồng Hảo cho em, cấm không cho em bò lên giường Chung Ái nữa.

Tô Mạt không phải là chưa từng dè dặt bày tỏ kháng nghị, chỉ tiếc là, kháng nghị bị bác bỏ, lý do dứt khoát trực tiếp.

"Em lớn rồi, ngủ một mình đi, ngoan."

Dạ...

Tô Mạt cứ cảm thấy đây chỉ là một cái cớ mà thôi.

Trong vòng ba ngày, Tô Mạt được nghỉ ngơi đầy đủ, sạc đầy năng lượng chuẩn bị cùng hai người Chung Ái, Diệp Hề chào tạm biệt, quay trở về ký túc xá của Đường Miêu.

Kết quả là trước lúc chia tay, em nhận được một cuộc điện thoại đến từ đạo diễn Lưu Vân Hoa của đài truyền hình Tinh Không.

"Tô Mạt, em đang ở đâu đó."

Tô Mạt kính cẩn nói, "Đạo diễn Lưu, em, à em..."

Chung Ái lúc này tiến đến bên điện thoại mở lời, "Chị Vân Hoa à, Tô Mạt đang ở chỗ em này."

Nhìn mà xem, đây chính là sự khác biệt giữa nghệ sĩ thành thục cùng một đứa nhóc con. Tô Mạt nghe Chung Ái trò chuyện thân thiết với Lưu Vân Hoa, trong mắt tràn đầy sùng bái.

Trò chuyện xong, Chung Ái quay đầu nói với Tô Mạt, "Đạo diễn Lưu bảo em xuống dưới tầng chờ chị ấy ngay bây giờ."

Tô Mạt sững sờ, chỉ chỉ chóp mũi của mình, "Ơ? Chỉ mình em thôi á, bây giờ?"

Chung Ái gật gật đầu, "Không sai."

Tô Mạt lại hỏi: "Không có nói là chuyện gì sao?"

Chung Ái đẩy Tô Mạt đi vào phòng trang điểm, chải tóc gọn gàng, sau khi chỉnh qua lớp trang điểm, Chung Ái vỗ vỗ mặt em, cười nói, "Tóm lại đạo diễn Lưu tìm em, tất nhiên không phải chuyện gì xấu, được rồi, thế này là đủ đáng yêu rồi, đi nào, chị sẽ không tiễn em."

Tô Mạt bị Chung Ái từ phía sau đẩy ra cửa.

"Ơ kìa, chị Tiểu Ái, em..."

"Bye bye, bé bi hamster của chị." Chung Ái cười đến là xinh đẹp, vẫy vẫy tay với Tô Mạt rồi trực tiếp đóng cửa lại.

Bé bi hamster...

Đây đều là cái quỷ gì vậy hả.

Tô Mạt khóc không ra nước mắt, thế nhưng cũng chỉ có thể quay người vào thang máy xuống tầng, dựa theo chỉ thị qua điện thoại trước đó của đạo diễn Lưu Vân Hoa, ra đứng trở ở cổng tiểu khu.

Chim non bị ném ra khỏi tổ rồi, Diệp Hề mặc một thân quần áo ở nhà màu đen đứng dựa bên cửa phòng ngủ, nhìn về phía Chung Ái.

"Là chương trình lúc trước tìm cậu à?"

Chung Ái nhún nhún vai, "Chắc thế."

"Tên là « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết » sao?" Diệp Hề lại hỏi.

Chung Ái gật gật đầu, "Trí nhớ tốt đó."

Đang chuẩn bị về phòng, Chung Ái lại như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay người nhìn về phía Diệp Hề, "Cậu để ý đến việc của tôi phết nhỉ."

Diệp Hề ngẩn người, quay đầu sang chỗ khác, "Tình cờ nghe chị Phương Viên nói qua."

Phương Viên là người đại diện chung của các cô, cũng là mối quan hệ mấu chốt để Chung Ái có thể thuận lợi sang Quốc tế Hoa Đường ăn máng khác.

Chung Ái mỉm cười tiến lên, sáp đến rất gần, cô có thể cảm nhận được hô hấp của Diệp Hề, cũng có thể phát hiện được cô ấy có chút căng thẳng.

"Chị Phương Viên còn chủ động nói cho cậu chuyện của tôi ư?" Ngữ khí của Chung Ái có chút ngả ngớn.

Lần này Diệp Hề không tiếp tục trốn tránh nữa, "Là tôi tự hỏi."

Đến lượt Chung Ái sững sờ.

Trong phòng im lặng không tiếng động, ánh đỏ cam cuối cùng của buổi chiều tối xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hai người đều nhiễm lên một tầng sắc màu sặc sỡ.

"Lần sau cậu có thể trực tiếp hỏi tôi."

"Được, vậy cậu cũng phải nói thật cho tôi biết."

"... Được."

//

Tác giả có lời muốn nói:

Chung Ái: Thôi xong, hoa trong vườn nhà tui bị người ta hái mất rồi.

//

Chung Ái sắp bị hái đến nơi rồi mà vẫn lo hoa nhà mình bị hái mất, đúng là fan mẹ/sự nghiệp số 1 của bé bi =))))

Btw, Roborovski là nhỏ này nèeeeee


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play