Đầu đau như muốn nứt ra, đây có lẽ là hậu quả mà mỗi một người say rượu phải trải qua khi tỉnh lại vào sáng ngày hôm sau.

Tô Mạt cũng thế.

Em xoa đầu ngồi dậy, bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua.

Mình trở về như thế nào, Tô Mạt đã nhớ không nổi nữa rồi, ấn tượng duy nhất còn lại trong em chính là câu mà mình đã hỏi Hứa Vãn "Con gái thì sao, con gái có được không?"

"Aaaaa, trời ơi, mình đã làm cái gì vậy." Tô Mạt bổ nhào lên giường, nếu có thể em thật sự hi vọng mình có thể nhắm mắt lại rồi ngủ đến chết đi cho xong.

Nhưng hiện thực đôi khi chính là tàn khốc như vậy, lúc mà bạn muốn trốn tránh, sẽ có người hết lần này đến lần khác gọi điện thoại đến nhắc bạn phải đối mặt.

Chuông điện thoại vang lên, ánh mắt Tô Mạt quét qua, lập tức thành thành thật thật bắt máy.

Điện thoại là Chung Ái gọi tới.

"Tỉnh chưa?"

Tô Mạt mặt mày ủ rũ, "Không biết là mơ hay tỉnh."

Chung Ái nghe xong thì bật cười, "Còn có tâm tư nói giỡn nữa, xem ra là đã tỉnh rồi."

Trong lòng Tô Mạt thấp thỏm, em dè dặt hỏi, "Chị Tiểu Ái, có phải em đã làm hỏng chuyện rồi không?"

Giọng nói của Chung Ái cũng tự nhiên trở nên nghiêm túc, cô hỏi ngược lại, "Làm hỏng, em cảm thấy em sai chỗ nào nào?"

Tô Mạt nói năng có phần lộn xộn, "Em hôm qua, em, em nói những lời đó với A Vãn, em hỏi cậu ấy có thể thích con gái không, em..."

Tô Mạt không nói được nữa, đổi thành Chung Ái đến nới, thái độ của cô cứng rắn mà nghiêm túc, "Tiểu Thất, chị không thấy em sai chỗ nào cả, thích một người, cùng lấy dũng khí để bày tỏ đều không có gì sai hết."

Đầu dây bên kia, im lặng hồi lâu.

Mặt trời nhỏ của mọi người, trái vui vẻ, đứa nhóc có đôi mắt cười được ngành giải trí công nhận là xinh đẹp nhất, giờ phút này cảm xúc tối sầm, "Chị Tiểu Ái, em... Em không dám."

Tô Mạt liền nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Chung Ái từ đầu dây bên kia, sau một hồi lâu, Chung Ái nói với em, "Chị biết, chị hiểu rồi."

Chủ đề nặng nề, không khí ngột ngạt, Tô Mạt dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt mình, khiến cho cả người lộ ra một chút tinh thần.

"Phải rồi, chị Tiểu Ái, hôm qua là mọi người đưa em về ha, em còn chưa cảm ơn chị nữa." Tô Mạt nói.

"Em không nói chị cũng quên mất." Chung Ái có chút ảo não, "Chị gọi chính là để nhắc nhở em, nếu nhìn thấy cô Tiết thì đừng quên cảm ơn cô ấy nhé, hôm qua là cô ấy đưa em lên tầng đó."

"Cô Tiết?"

Tô Mạt khẽ giật mình.

"Em không nhớ rõ sao?" Chung Ái nói.

Tô Mạt cố hết sức nghĩ cả nửa ngày cũng không ra nửa phần ấn tượng.

Chung Ái chán nản, "Từ giờ trở đi cấm em uống rượu đó."

Tô Mạt liên tục cam đoan từ sau sẽ không gây phiền toái giống như hôm qua nữa, mới tủi thân cúp điện thoại.

Bên này Chung Ái vừa giải quyết xong một phiền toái, bên kia lại có một phiền toái khác tìm tới.

Chung Ái vừa nhận lấy cuộc gọi từ Hứa Vãn, đã nghe thấy Hứa Vãn trước giờ vẫn luôn không nóng không vội, lạnh lạnh lùng lùng gấp gáp mở lời: "Có phải dạo này Tiểu Thất gặp chuyện gì không."

Không phải dạo này mới gặp phải, em ấy đã sớm gặp phải từ hơn hai năm trước rồi.

Chung Ái chỉ nghĩ, còn chưa mở lời, bên kia Hứa Vãn đã tự hỏi tự đáp.

"Em ấy tham gia chương trình lúc vừa tròn 18 tuổi, hiện tại cũng mới có 20, nhỏ như vậy đã tiếp xúc với văn hóa fandom, e là cũng có ảnh hưởng đến cách nhìn nhận tình cảm của em ấy, Thượng Nghệ cũng kỳ cục, để em ấy nhận cái phim bách hợp gì gì đó."

"Hứa Vãn, đợi đã." Chung Ái cảm thấy Hứa Vãn càng nói càng đi xa, "Em đã nói cái gì vậy."

"Chị không cảm thấy lời Tiểu Thất nói hôm qua, chính là do mấy thứ mà em nói ảnh hưởng đến sao, em ấy còn nhỏ, sau này sẽ gặp được chàng trai yêu thương em ấy, sẽ kết hôn sinh con, sống một đời tự do vô tư lự, em ấy..."

"Không, Hứa Vãn, em ấy không còn nhỏ nữa, em ấy đã trưởng thành rồi, biết mình đang nói gì, làm gì."

"..."

Đầu dây bên kia điện thoại hoàn toàn yên lặng.

"Hứa Vãn, em có đang nghe không?"

Chung Ái chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề mà dày đặc ở phía bên kia điện thoại.

Trầm mặc bị phá vỡ.

"Em nghĩ em biết mình nên làm gì rồi... Tút tút tút."

"Alo, Hứa Vãn, alo?"

Điện thoại bị Hứa Vãn cúp mất, Chung Ái vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi lại một lần nữa, nhưng đã không có người bắt máy.

Em biết nên làm gì, em ấy biết cái gì cơ chứ?!

Chung Ái có dự cảm không tốt, e là sự tình sẽ phát triển không như mình dự đoán.

Cảm giác bất lực thật sâu cuốn tới, Chung Ái nghĩ, thật đúng là không bằng Diệp Hề nói, ngay từ lúc phát hiện chút tâm tư của Tô Mạt cứ đem mọi chuyện ra làm rõ hết đi, dù có bị từ chối thì cũng thẳng thắn lại dứt khoát.

Diệp Hề...

Trong đầu nhảy ra cái tên này, làm cho Chung Ái không khỏi phiền muộn thêm vài phần.

Có vài tình cảm đến cùng chỉ có thể tự mở lời, không cách nào mượn tay người khác được.

Tô Mạt lại không hề biết đến trận phong ba phía sau cuộc điện thoại của cô, em nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, lúc này có người đẩy cửa đi đến, là Điền Điềm chuẩn bị bữa sáng cho Tô Mạt.

"Tỉnh rồi hả? Có muốn uống chút nước không?" Điền Điềm nói.

Tô Mạt dùng cả tay lẫn chân, trèo từ đầu đến cuối giường, xích lại gần Điền Điềm hỏi, "Hôm qua là cô Tiết đưa em về hả?"

Điền Điềm kinh ngạc, "Em, em cũng không nhớ rõ sao?"

Tô Mạt gật gật đầu, hiếu kỳ nói, "Sao lại là cô Tiết, trùng hợp hả?"

"Xem như trùng hợp." Điềm Điềm trả lời xong, lại tiếp túc gặng hỏi, "Chuyện cô Tiết đưa em về hôm qua em thật sự không nhớ chút nào sao?"

Tô Mạt có chút ngoài ý muốn trước phản ứng của Điền Điềm, "Nhớ cái gì cơ, hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"

Hôm qua cô Tiết che chở em lên tầng, cô ấy ôm em, còn hôn em nữa, dù chỉ mỗi trán mà thôi!

Có điều tất nhiên là Tô Mạt cái gì cũng không biết, nhưng Điền Điềm vẫn còn nhớ rõ, cô nhớ rõ tối hôm qua trước khi đi cô Tiết nói với mình, nếu như Tô Mạt quên hết, vậy thì cái gì cũng không cần đề cập đến nữa.

"Điền Điềm, làm sao vậy?"

Điền Điềm hoàn hồn, "A, không có việc gì, cái đó, em nhớ cảm ơn cô Tiết là được rồi."

Chị Chung Ái bảo mình cảm ơn cô Tiết, Điền Điềm cũng vậy, hẳn là hôm qua...

"Em sẽ không uống say xong nôn hết lên người cô Tiết chứ?" Tô Mạt hỏi dò.

"Cũng không đến mức đó." Điền Điềm trả lời.

Tô Mạt vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Nhưng em khóc lên người cô ấy, cũng không biết là tại vì sao.

Điền Điềm rất có tự giác của trợ lý, bất luận quan hệ có thân thiết đến mấy, cô cũng không nên dòm ngó việc riêng của nghệ sĩ, vậy nên cô không nói nhiều, chỉ quay lưng lại, ở góc độ mà Tô Mạt không lưu ý đến, thở dài khe khẽ.

« Yểu Điệu Thục Nữ » bắt đầu hình thức phát sóng hàng tuần, nhưng phim vẫn còn đang quay dở, cuối tuần sẽ chào đón buổi biểu diễn đầu tiên cùng kí tặng album thứ hai, Tô Mạt đã lên kế hoạch cho ngày duy nhất còn sót lại của mình.

Quay phim, tập nhảy, trừ ăn ngủ ra, vẫn còn rất nhiều thời gian.

Dù say rượu đau đầu, nhưng Tô Mạt vẫn giữ vững tinh thần đi ra ngoài, có câu nói rất hay, nhanh không bằng vừa vặn, trên hành lang, Tô Mạt vừa vặn gặp được Tiết Đồng.

"Cô Tiết." Tô Mạt tinh thần phấn chấn tươi cười chào hỏi Tiết Đồng, "Hôm qua cảm ơn cô."

Tiết Đồng mỉm cười nhìn em, có thể tràn trề nhiệt tình thăm hỏi mình như vậy, xem ra không nhớ tẹo nào về ngày hôm qua rồi.

Như vậy... Cũng tốt.

Cùng cô Tiết bầu bạn trên đường đến trường quay, sau đó quay phim, tập nhảy, Tô Mạt cố ý dành ra thời gian lên mạng xem bình luận của công chúng sau khi tập đầu « Yểu Điệu Thục Nữ » lên sóng, trước và sau khi trời sập tối, em còn dành thời gian gọi cho Hứa Vãn hai cuộc điện thoại, tiếc là đều không có người nghe máy.

Lịch trình dồn dập, Tô Mạt thậm chí còn không kịp thấp thỏm vì hai cuộc gọi không người nhận này, đảo mắt đã tới 11 giờ đêm, vẫn là phòng hội nghị nhỏ quen thuộc trong khách sạn, đồ tập của Tô Mạt đã sớm thấm đẫm mồ hôi, theo âm nhạc lại một lần nhảy hoàn chỉnh vũ đạo, cuối cùng Tô Mạt thở dài ra một hơi, ngồi liệt trên ghế.

Ban ngày trời đã âm u rồi, rốt cuộc trong đêm nghênh đón một trận mưa.

Mưa thu nhỏ giọt, lất phất rơi lên cửa sổ, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Điềm Điềm đem khăn đưa tới trước mặt Tô Mạt, Tô Mạt lại nhìn bóng đêm mịt mờ bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Điền Điềm kéo ghế ngồi xuống một bên.

"Đang nghĩ gì thế?" Điền Điềm hỏi.

"Em đang nghĩ... Một trận mưa thu một đợt lạnh, mười trận mưa thu phải đắp bông, mùa đông sắp tới rồi." Tô Mạt đáp.

Điền Điềm đã sớm quen thói ăn nói xà lơ của em, "Em lại lừa chị."

Tô Mạt thu lại nụ cười, dùng mấy phần nghiêm túc nói với Điền Điềm, "Hôm nay em có đọc bình luận trên mạng."

"Yểu Điệu Thục Nữ?"

Tô Mạt gật gật đầu.

Nói đến đề tài này, vẻ mặt Điền Điềm cũng có chút nặng nề, cũng không phải là « Yểu Điệu Thục Nữ » bị đánh giá thấp, mà là cuộc tranh luận cực lớn mà nói đem tới.

Phim bách hợp, dù cho hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, cũng không cách nào đường đường chính chính chiếu trên sóng truyền hình, nhưng kể cả có chiếu trên mạng cũng đã tạo ra tranh cãi cực lớn.

Tiếng ủng hộ nâng đỡ không nhỏ, những cũng có khối người nói ra những lời khó nghe lại buồn nôn.

Điền Điềm vỗ vỗ bả vai Tô Mạt, an ủi, "Haiz, kệ bọn họ nói thì nói thôi, chúng ta cứ phát sóng là được rồi, đừng để trong lòng!"

Thấy Điền Điềm hiểu lầm mình vì lời nói của người xa lạ mà hao tổn tinh thần, Tô Mạt cũng không vội vàng giải thích.

Mưa rơi dần nặng hạt, cuồng phong dữ dội ùa vào đất trời, cuốn theo cơn mưa thu, thét gào từ bên ngoài cửa sổ.

Tô Mạt thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói, "Em nhìn thấy có rất nhiều người lên tiếng giải thích cho em."

"Giải thích?" Điền Điềm sửng sốt.

Mái tóc rối bời của Tô Mạt đẫm mồ hôi, có chút lộn xộn dán bên tai.

"Không sai, rất nhiều người đều đang giải thích giúp em, nói tuy rằng em có quay phim bách hợp, nhưng tính hướng bình thường, mong mọi người đừng phỏng đoán lung tung."

Không có fan hâm mộ nào hi vọng thần tượng nhà mình bị dán lên cái nhãn thiểu số không phù hợp với mọi người xung quanh cả, phản ứng như vậy cũng xem như bình thường, Điền Điềm vừa định trấn an hai câu, lại nghe Tô Mạt nói ngay sau đó, "Nhưng nếu em thật sự thích phụ nữ thì sao, bọn họ sẽ còn chấp nhận người như em chứ?"

Từ khi làm trợ lý cho Tô Mạt, Điềm Điềm và Tô Mạt có thể nói là chung đụng sớm chiều, liên quan đến Tô Mạt, Điền Điềm tự có hiểu biết và suy đoán của chính mình, nhưng bất luận thế nào cô cũng không ngờ tới được, trong một đêm gió táp mưa sa thế này, cô và Tô Mạt cùng ngồi song song trong phòng hội nghị nhỏ của khách sạn, dưới ánh đèn trắng lóa, bên ngoài là đêm tối vô tận, Tô Mạt cứ như vậy dễ dàng thẳng thắn tâm sự với cô.

Họ sẽ chấp nhận Tô Mạt không, Điền Điềm không thể đưa ra một đáp án chắc chắn, nhưng cô biết mình sẽ chấp nhận, mình sẽ không để ý.

"Em cần một cái ôm không?" Điền Điềm nghiêng đầu.

Tô Mạt gật gật đầu.

Điền Điềm giang hai tay ra, dùng sức ôm thần tượng nhỏ của mình.

Mồ hôi chưa khô, trên bộ quần áo mà Tô Mạt mặc, vẫn còn sờ thấy được một mảnh ẩm ướt, hai năm qua, em vẫn cứ luôn cố gắng như vậy.

"Được rồi." Điền Điềm đột nhiên nói.

Trước đó một giây Tô Mạt còn đang cảm động, chỉ bằng một câu nói mà bầu không khí tình thương mến thương bắt đầu lệch hướng.

"Chị cảm thấy cái ôm yêu thương của chị đã mang đến cho em nguồn năng lượng tích cực tràn trề rồi đó." Cái miệng của Điền Điềm lại bắt đầu đi chơi xa.

"?" Mặt Tô Mạt đầy dấu chấm hỏi.

Một bàn tay Điền Điềm đập lên vai Tô Mạt, lớn tiếng nói, "Bây giờ chúng mình di chuyển, theo tiếng nhạc làm lại lần nữa nào!"

Giai điệu quen thuộc vang lên, lần này Điền Điềm không tiếp tục ngồi ở một bên nữa, cô nàng cùng Tô Mạt đứng thành một hàng, xem luyện tập nhiều ngày như vậy, Điền Điềm cũng có thể tùy tiện làm theo vài ba động tác.

Thần tượng nhỏ của cô cần bầu bạn, cần dịu dàng, cần nhiều lực lượng hơn nữa, Điền Điềm nghĩ điều cô có thể làm không nhiều, nhưng ít nhất cô có thể dùng hành động để cho người kia biết, em ấy tuyệt đối không hề cô đơn một mình.

"Bật lên!" Điềm Điềm lớn tiếng cười nói.

Mắt cười quen thuộc như vầng trăng rốt cuộc lại xuất hiện trước mắt Điền Điềm.

Này mới đúng, đây mới là Tô Mạt mà cô quen thuộc.

Trong tiếng nhạc hai cô nhóc trẻ tuổi hoạt bát thỏa thích nhảy múa, dường như muốn đốt hết tất cả nhiệt tình của mình.

Cửa phòng hội nghị nhỏ không biết từ lúc nào đã hé ra một khe hở, cũng không biết lại bị người ta nhẹ nhàng đóng lại từ bao giờ.

Lâm Tịnh đứng bên cạnh nói với Tiết Đồng, "Không vào à?"

Tiết Đồng lắc đầu cười nói, "Không được, dù sao ngày mai cũng gặp được rồi."

Thượng Nghệ dùng chương trình phát sóng âm nhạc trực tiếp của đài truyền hình Tinh Không làm sân khấu comeback cho album thứ hai của Candycat.

Có không ít người mắng Thượng Nghệ la liếm đài truyền hình Tinh Không, muốn ôm đùi đài truyền hình Tinh Không, nhưng Thượng Nghệ không để ý đến cách nói này một chút nào, thậm chí còn hận không thể khiến dạng dư luận này mãnh liệt hơn chút nữa, thật sự đem mình cột lên chiếc thuyền Tinh Không này.

Hết cách rồi, công ty giải trí nhỏ chật vật sinh tồn ở Hoa Quốc, bức bách mọi người không thể không dùng hết tất cả các thủ đoạn có thể.

Tô Mạt ở đoàn phim, năm người còn lại của Đường Miêu thì xuất phát từ ký túc xá ở thành phố Kinh Nguyên, tất nhiên sẽ đến sớm hơn người ở vùng ngoại thành như Tô Mạt.

Đài truyền hình Tinh Không chuẩn bị cho Đường Miêu phòng chờ riêng, đây là việc vô cùng hiếm thấy đối với một nhóm nhạc mới toanh chưa được một năm tuổi, vốn dĩ tâm tình của mọi người cũng không tệ, nhưng khi bọn họ đi tới trước cửa phòng, nhìn thấy rõ ràng bảng hiệu dán ở trên cửa, tất cả mọi người đều cười không nổi.

【 Candycat Tô Mạt 】

Bên trên viết Đường Miêu, lại viết độc mỗi tên Tô Mạt, như đang chứng thực những lời chế nhạo trên mạng ấy.

"Tô Mạt mới là nền tảng cho sự tồn tại của nhóm."

"Đừng gọi Đường Miêu nữa, đổi sang Tô Mạt và nhóm bạn nhảy đi."

"Bấm like cho Tô Tiểu Thất gánh công ty."

Năm người mới vừa nói cười cùng im lặng trong nháy mắt, dù là ai cũng đều cảm thấy cái bảng hiệu này có chút chướng mắt, có điều bọn họ cuối cùng vẫn đến đẩy cửa đi vào.

Vào phòng rồi, người cuối cùng đóng cửa lạnh nhạt nhìn hai cái tên đặt cạnh nhau đó.

"Đây là sợ nhóm chúng ta không biết mình đang hưởng sái ai đây mà." Cô nàng trào phúng.

Sau một tiếng cười lạnh, một người khác nói, "Chịu thôi ai bảo người ta là con gái ruột của đài truyền hình Tinh Không, lúc còn chương trình Lưu Vân Hoa đã thích nó rồi, đến ngay cả bộ phim đang quay bây giờ cũng là được đạo diễn Lưu giới thiệu cho."

Nhắc đến « Yểu Điệu Thục Nữ » có người bỗng trở nên hào hứng.

"Đây chính là phim bách hợp đó, mấy bà nói xem có khi nào hai người thật sự có mối quan hệ không thể nói được kia không?"

Tần Thư im lặng không lên tiếng nãy giờ lúc này hắng giọng một cái, lạnh lùng nói, "Đều không có việc gì làm đúng không, sắp lên sân khấu đến nơi rồi, chuẩn bị xong hết chưa?"

Tần Thư là leader, cô ta mở miệng, những người khác vội vàng thu liễm lại không ít.

Mọi người lặng lẽ nhìn sắc mặt Tần Thư, đều là mấy đứa con gái xấp xỉ hai mươi tuổi đầu, cũng chưa học được cách đem cảm xúc giấu trong lòng, Tần Thư cũng không thoải mái, cô ta bất mãn với Tô Mạt, thành viên khác rõ như ban ngày.

Có người nói với Tần Thư, "Chị Tần Thư, chúng em cũng chỉ thấy bất công giùm chị thôi, chị có thua kém gì con nhỏ đó đâu, nó cũng chỉ là được ké fame chương trình mà thôi."

Vừa nói, người kia vừa tiến lại gần.

"Bộp" một tiếng.

Cô nàng không cẩn thận đã phải cái gì đó.

Đám người nghe thấy tiếng nhìn sang, chỉ thấy một bình sơn xịt lộc cộc lộc cộc lăn từ bên này sang bên khác.

Biểu diễn cùng ngày có nhóm nhạc cần một bức tường graffiti, lúc vừa rồi mọi người tới, đúng lúc đụng phải người đang cầm đạo cụ đã chuẩn bị sẵn, bình sơn xịt trước mắt này, e là đến từ đó.

Mọi người cứ nhìn cái bình sơn xịt này lộc cà lộc cộc mãi đến lúc nó dừng lại, một người trong số họ nhặt nó lên, nhìn về phía cả bọn.

"Mấy bà nói xem, muốn nghịch chút không?"

Trong mắt năm người hiện lên một tia thích thú, không ai đứng ra phản đối.

Tô Mạt từ căn cứ thành phố điện ảnh Trường Lưu ở vùng ngoại ô thành phố Kinh Nguyên chạy đến, tự nhiên sẽ đến trễ hơn một chút so với những người khác.

Em đẩy cửa đi vào đã nói ngay một tiếng xin lỗi, "Xin lỗi mình đến trễ rồi."

Điền Điềm theo sau lưng Tô Mạt.

Thật ra bọn họ đến không trễ, so với thời gian mà người đại diện thông báo trước còn sớm hơn 15 phút, Điền Điềm cam đoan nếu lần này mấy người này còn dám châm chọc mỉa mai Tô Mạt nữa, cô nhất định sẽ khiến cho bọn họ biết thế nào là ỷ mạnh hiếp yếu.

Nhưng tình huống trong tưởng tượng của Điềm Điềm vậy mà lại không phát sinh, năm người do Tần Thư cầm đầu hiếm thấy mà tỏ ra rất nhiệt tình với Tô Mạt.

"Đi nào Tô Mạt, nhân lúc tất cả mọi người có mặt, chúng ta tranh thủ thời gian tập luyện thêm vài lần, chẳng mấy chốc mà phải diễn tập rồi." Một người tiến lên trước kéo tay Tô Mạt, thái độ hết sức thân thiện.

"À, được." Đối phương biểu hiện như vậy, Tô Mạt cũng rất kinh ngạc, em thấy năm người đều đã mặc xong trang phục biểu diễn rồi, định bụng cũng thay đổi trang phục, "Mình thay quần áo, sẽ sớm xong thôi."

Lúc này lại có thêm một người tiến lên trước, một trái một phải ngăn cảm em, "Ây da, không có thời gian, chúng ta đi ngay bây giờ đi, tí nữa về rồi thay."

Điền Điềm đi theo sau, không khỏi rủa thầm, giờ mới biết sốt ruột hả, lúc trước Tô Mạt hẹn mọi người cùng nhau tập chung thì đều đi làm cái gì gì á.

Cơ mà nghĩ thì nghĩ, Tô Mạt bị bọn họ kéo đi, Điền Điềm cũng chỉ có thể đuổi theo.

Một đoàn người lần lượt ra ngoài, chờ đến khi cửa phòng thay đồ được đóng lại, bên trong im ắng, giống như là chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay Tô Mạt mặc một thân thường phục, áo hoodie vàng rộng rãi dày dặn, quần jeans ôm sát, một đôi giày đế bệt màu xanh da trời, tóc buộc lỏng lẻo sau gáy, cả người nhìn nhẹ nhàng mà xinh đẹp.

Đám người Tần Thư thì mặc trang phục biểu diễn, áo sơ mi dài tay màu sắc sặc sỡ, bên dưới là váy viền ren màu trắng.

Nói là cả nhóm phối hợp tập nhảy, nhưng Tần Thư nhắm lấy góc sân trống trải luôn có người đi qua đi lại ở dưới tầng, trên mặt mọi người nhìn như bình tĩnh, kì thực trong lòng đều đang cười trên nỗi đau của người khác chờ xem Tô Mạt bị xấu mặt.

Tiếng nhạc vang lên, vừa bắt đầu đã là cảnh đặc tả Tô Mạt ngoái đầu lại mỉm cười, hoa xuân lãng mạn phủ khắp núi đồi cũng không sánh được với nhan sắc xinh đẹp ngay lúc này của Tô Mạt.

Như Tần Thư mong muốn, càng ngày càng có nhiều nhân viên công tác lúc đi ngang qua quay đầu nhìn bọn họ chăm chú, nhảy hết cả một bài hát, Tô Mạt không sai một chỗ nào cả, ngược lại mấy người kia vì quá mải chú ý đến Tô Mạt, dẫn đến tự mình làm sai động tác.

Điệu nhảy kết thúc, trên hành lang vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt.

« Yểu Điệu Thục Nữ » là web drama chiếu trên nền tảng mạng của đài truyền hình Tinh Không, làm nhân viên ở đây, bọn họ đương nhiên biết lịch trình gần đây của Tô Mạt chặt chẽ đến thế nào, biết em phải tốn nhiều tinh lực hơn rất nhiều so với người khác, phải cùng lúc chú ý đến quay phim lẫn sân khấu.

Không hổ là idol mà nhà mình tuyển ra được, lúc này mọi người nhìn Tô Mạt đều tự nhiên sinh ra loại cảm giác như nhà mình có đứa con gái sắp lớn rồi.

"Tiểu Thất làm tốt lắm." Cũng không biết là ai hô lên một tiếng như thế, khiến cho Tô Mạt nhìn qua giống như bé thỏ con bị giật mình, vội vàng cúi đầu về bốn phía gửi lời cảm ơn.

"Cố lên nha."

"Album bán chạy nhé."

Tô Mạt biểu đạt mình cảm ơn với từng thanh âm một, đáp trả bằng từng cái cúi đầu.

Tần Thư đứng ở một bên, sắc mặt tái xanh.

Lại một lần, mình lại một lần nữa trở thành nền cho Tô Mạt.

"Sao mấy đứa còn ở đây thế, Tô Mạt đi thay quần áo đi, sắp bắt đầu ghi hình trực tiếp rồi." Nhân viên công tác của đài truyền hình Tinh Không ở chỗ hành lang nhìn thấy nhóm người, nói đến quá trình được sắp xếp sau đó.

Tô Mạt cùng Điền Điềm trở lại phòng chờ lấy trang phục, mà năm người kia thì không hẹn mà cùng tỏ thái độ muốn đi đến hiện trường ghi hình trước.

Tô Mạt cứ cảm thấy có chỗ là lạ, ánh mắt em mang theo hoài nghi dò xét trên thân từng người một, "Mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi?"

Có người cúi đầu, có người không lên tiếng, chỉ có mỗi Tần Thư hướng về phía Tô Mạt cười cười, nụ cười kia phảng phất như cây anh túc đung đưa trong gió.

Tô Mạt có dự cảm xấu, Điền Điềm cũng vậy, trên đường hai người trở về phòng chờ, Điền Điềm mở miệng nói, "Bọn họ làm cái gì thế?"

"Không biết." Tô Mạt bước nhanh hơn, em cũng cảm thấy không chắc.

"Cũng không thể nào cắt đồ diễn của em đi, thủ đoạn trẻ con." Điền Điềm thuận miệng nói.

Hoặc là nói trên đời này có cái gọi là miệng quạ đen, đây chính là đặc biệt để dùng cho đồng chí Điền Điềm.

Dao kéo gì gì đó thì ngược lại là không có, chờ đến lúc Tô Mạt và Điền Điềm đem đồ diễn lấy ra từ trong túi, chỉ thấy trên váy viền ren vốn sạch sẽ trắng tinh có một mảng sơn xịt màu lớn.

Điền Điềm cầm váy, tức giận đến tay cũng phải run lên.

"Bọn họ! Sao bọn họ dám!"

Tô Mạt nhìn một mảnh sơn đỏ bắt mắt kia, cũng không biết xoay xở kiểu gì nữa.

Nhân viên công tác vừa mới nói, chương trình sắp bắt đầu ghi hình rồi, bọn họ còn được sắp xếp ở vị trí rất sớm nữa, bây giờ muốn thay đổi trang phục căn bản cũng không kịp nữa rồi.

Tô Mạt hít sâu một hơi, "Thật sự không còn cách nào, cũng chỉ có thể mặc thế này thôi."

"Như vậy sao được!" Điền Điềm phản đối, "Giờ chị sẽ gọi ngay cho người đại diện, bọn họ, bọn họ quả là khinh người quá đáng!"

Điền Điềm nhanh tay, vừa dứt lời điện thoại đã kết nối, nhưng kết nối rồi thì có ích gì đâu, bên kia căn bản cũng không có ai nghe máy.

Hung hăng cúp điện thoại, Điền Điềm cảm thấy có ngọn lửa bừng lên trong ngực mình, cô thấy bất công thay Tô Mạt.

Cô bé từng được các chị lớn trong nhóm Paradise yêu thương, trở về đã phải gánh công ty không thì thôi đi, đến ngay cả tiền kiếm được từ lịch trình cá nhân cũng phải lấy ra chia đều cho mấy người trong nhóm, nhà người ta đều là công ty bồi dưỡng nghệ sĩ, đến Tô Mạt thì sao, em dùng tiền nuôi đồng đội!

Nhưng dù là vậy, mấy người này hút máu em ấy, lại còn dám đối xử với em ấy như này!

Tô Mạt biết Điền Điềm tức giận, nhìn cô phồng lên giống như quả khí cầu, Tô Mạt sợ cô thật sự đem mình tức đến nổ tung ra, vội vàng cầm lấy cái váy bị phun sơn kia, cười an ủi, "Được rồi được rồi, tĩnh tâm, tĩnh tâm."

Tĩnh tâm cái gì mà tĩnh tâm!

Điền Điềm thật sự hận không thể túm lấy 18 cái bình sơn xịt phi tới xịt cho đám người kia thành đầu heo hết!

"Tức giận dễ xấu, nào, cười một cái." Tô Mạt đẩy đẩy mặt Điền Điềm, làm môi cô biến thành một đường cong.

Tô Mạt cũng tự nở nụ cười, cây mùa xuân hoa mùa hạ, xứng làm phong cảnh tươi đẹp nhất thế gian.

Làm gì có ai còn tức giận nổi trước nụ cười của Tô Mạt cơ chứ.

Khí cầu phình lên rốt cuộc cũng chậm rãi bị xì đi, Điền Điềm chỉ có thể phun ra một ngụm khí đen, châm chọc nói, "Cũng may là cái nhóm này không đông lắm, tính cả em cũng chỉ có sáu người, không thì em có mệt đến chết cũng không nuôi nổi nhiều rác rưởi đến như vậy."

Tức giận rồi, buồn bực rồi, nhưng dù bây giờ Điền Điềm có thật sự phun màu lên váy trắng của năm người kia, vấn đề đồng phục của Tô Mạt cũng không có cách nào giải quyết được.

"Làm thế nào bây giờ?" Tô Mạt ôm váy xem đi xem lại.

"Không thì, chị đi hỏi thử xem có lụa trắng thừa không nhé? Đến lúc đí chúng ta gắn cái nơ bướm lên chỗ này, nhìn cũng không bắt mắt đến thế nữa." Điền Điềm đề nghị.

Méo mó có còn hơn không, màu sơn phun sáng tỏ tươi tắn, màu đỏ chót thế này e là rất khó che đậy, cơ mà vẫn có giá trị đến thử một lần.

Điền Điềm quay người, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì nghe thấy một tràng tiếng "cốc cốc cốc" gõ lên cửa.

Cô đứng gần đó, thuận tay vặn chuôi nắm cửa, chỉ thấy Tiết Đồng mặc trên người một thân âu phục phẳng phiu nhàn nhã màu vàng óng, gọn gàng lại thoải mái đứng ở ngoài cửa.

Khác biệt với dáng vẻ thướt tha ưu nhã hàng ngày, cô Tiết hôm nay, một đầu tóc dài đen nhánh uốn xoăn thả trên vai, tóc mái thưa thớt cũng không che đi được đôi mắt như mặc ngọc trắng đen rõ ràng, ánh mắt cô ngay thẳng mà nhiệt liệt, vượt qua Điền Điềm trực tiếp rơi lên người Tô Mạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play