Editor: Qing Yun

Sở Thiên Tầm cầm song đao chặn lại móng vuốt sắc của ma vật, chiếc đuôi giống xiềng xích của nó vung đến chỗ eo của cô rồi ném cô ra ngoài. Cô xoay người trên không, tay chống xuống đất, quỳ một chân lùi lại mười mấy mét mới dừng lại được.

Ngay sau đó một cánh tay tanh hồng cũng rơi xuống.

Ma vật giơ cánh tay bị chặt đứt của mình lên, mặt nó lộ ra vẻ khó hiểu, như là không rõ loài người trước mắt này rõ ràng cấp bậc và sức mạnh đều kém xa mình tại sao lại có thể cắt đứt tay của mình mà mình không hề hay biết.

Phần áo ngoài chỗ bụng của Sở Thiên Tầm bị ma vật xé rách một mảng để lộ ra áo giáp mềm lành lặn không hao tổn gì ở bên trong. Cô không bị ngoại thương nhưng lực đánh vào rất mạnh vẫn làm các cơ quan trong bụng cô bị ảnh hưởng.

Cấp bậc của ma vật cao hơn cô một cấp khiến cô chiến đấu cực kỳ cố sức. Nếu không phải có lớp phòng ngự và vũ khí Diệp Bùi Thiên chế tạo cho thì đây chắc chắn là trận chiến cửu tử nhất sinh đối với cô. Nhưng cũng bởi vì thường xuyên vật lộn sinh tử đột phá cực hạn như vậy mà dị năng của cô đang tăng lên không ngừng, mấy ngày gần đây cô cảm nhận thấy mình đã đạt tới giới hạn của cấp năm. Có thể chuẩn bị đột phá lên cấp sáu.

Dù vậy, Diệp Bùi Thiên vẫn thường xuyên không yên tâm để Sở Thiên Tầm ra ngoài săn ma một mình, anh luôn tìm đủ loại lý do lấy cớ để đi theo cô.

Sở Thiên Tầm nuốt mùi máu trong miệng xuống, chân dùng lực vọt đến chỗ ma vật.

Cô không muốn Diệp Bùi Thiên chờ mình quá lâu, vô cùng khát vọng ngày mình có thể thật sự kề vai chiến đấu với Diệp Bùi Thiên.

Có mục tiêu rõ ràng giúp cô thấy việc săn ma không hề là nhiệm vụ khô khan nữa. Thoát khỏi trạng thái tiêu cực và khiếp nhược ngày xưa, sâu trong lòng cô cảm nhận được một loại cảm xúc mãnh liệt khi chiến đấu, mỗi khi đi bên cạnh bờ vực sống chết, nhìn đối thủ mạnh cuối cùng ngã xuống dưới chân mình, cho dù người cô đang đau thì tinh thần cũng phấn khởi như máu cũng đang sôi trào.

Không chỉ cơ thể đang mạnh hơn mà sau khi trải qua giấc mơ ly kỳ kia, ý chí tinh thần của cô cũng đang nhanh chóng vững vàng hơn, có lẽ là vì có thêm trải nghiệm của một đời người.

Cô cảm nhận được mình đang mạnh lên mỗi ngày. Thể xác và tinh thần mạnh mẽ làm cho Sở Thiên Tầm không chỉ có được niềm vui khi giết được kẻ địch mạnh, lấy được tài phú mà còn làm cô có thêm nhiều quyền tự chủ và tự do đối với cuộc đời của chính mình.

Nhỏ như có thể lựa chọn thức ăn mỗi ngày, tự chủ lựa chọn đội ngũ chiến đấu. Lớn như có thể tự chủ lựa chọn bạn bè và người yêu cho mình, có năng lực che chở người mình quan tâm.

Ở trước mặt tình yêu, cô không cần hèn mọn chỉ biết dựa dẫm mà có thể trả giá cho nhau. Đối với dục vọng của bản thân, cô có quyền tự do thể hiện, có thể hưởng thụ tận tình.

Cuộc sống không hề âm u chán chường như trước, mặc dù vẫn kính sợ trước sinh mệnh nhưng cô cũng có thể ngẩng đầu trước tử vong chứ không hề co đầu rút cổ.

Cuộc đời như vậy, cho dù sống trong thế giới gian nan tăm tối cô cũng không còn sợ hiểm trở nữa, thay vào đó là đáng giá mong chờ.

Cuối cùng Sở Thiên Tầm vung đao chém đứt xương đuôi ma vật, lấy ra viên ma chủng lộng lẫy bên trong.

Trán của cô bị thương, máu đỏ chảy qua đôi mắt rơi từng giọt xuống đất. Lòng bàn tay nắm ma chủng, cái trán rất đau, bụng cũng đau, khắp người đều truyền lại cảm giác đau đớn nóng rát nhưng tinh thần của cô lại tỉnh táo lạ thường.

Trong người có một tầng giới hạn mơ hồ mãi không phá được, hiện tại nó đang bắt đầu xuất hiện vết rách. Sở Thiên Tầm biết cuối cùng mình cũng đến đỉnh núi của cấp năm, đi tới trạng thái tới hạn mà dị năng không thể tăng lên nữa.

Chỉ cần cô ăn viên ma chủng cấp sáu này để thăng cấp là cô có thể trở thành thánh đồ cấp sáu.

Diệp Bùi Thiên thấy Sở Thiên Tầm nhảy xuống khỏi cơ thể cao lớn của ma vật, trên mặt cô còn chảy máu nhưng trong mắt có ánh sáng, cô vừa xuống là lập tức chạy đến trước mặt anh, duỗi tay ôm cổ anh rồi hôn thật sâu.

Diệp Bùi Thiên vừa mới mở miệng nói vài từ: “Có người…”

Nửa câu sau đã bị ấm nóng chôn vùi.

Sở Thiên Tầm vẫn còn phấn khởi sau trận chiến, nụ hôn của cô có phần ngang ngược, liên tục dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi của anh, kéo đầu lưỡi của anh ra rồi đột nhiên xâm nhập vào thế giới đó, tinh tế chăm chút mỗi một nơi mẫn cảm của anh.

Tiểu đội săn ma đứng trên nóc nhà nhìn thấy ma vật vừa mới ngã xuống là hai người đã ôm hôn nhau nga.

“Xem đi, tôi đã nói cậu kia không có tác dụng gì mà, chỉ là gã trai dùng để giải tỏa thôi.” Đội trưởng Phương Đại Tài nói lời trêu chọc.

Anh ta vừa dứt lời là thấy cô gái cầm thanh đao màu đen ngước mắt lạnh lùng quét mắt qua bả vai người đàn ông nhìn lại đây. Cho dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí không hề kiềm chế của cô.

“Á á á, khí chất của top rõ mồn một, quả nhiên là chị gái em thích.” Cô gái trị liệu lấy tay che mặt, hai ngón tay tách ra để nhìn lén: “Em cũng muốn có một anh chàng có thể bị em đè lên tường hôn như vậy.”

Cô gái lớn tuổi hơn đứng sau lưng vỗ một cái lên đầu cô ấy: “Lúc nữa vào sào huyệt của Tiết Độc giả thì cẩn thận chút, giết vài con ma vật, cứu con tin ra, chỉ cần ra ngoài thuận lợi thì em muốn trai thế nào cũng có.”

Cô gái này tên là Hạ Mạt, dị năng hệ khống chế, có thể điều khiển các loại đồ vật và vũ khí.

Cô ấy và cô gái Viên Mạn hệ trị liệu này là bạn thân nhiều năm, cấp bậc không quá cao, lại thêm năng lực thuộc hệ phụ trợ nên rất ít ra ngoài thành tham dự săn ma, không thể gia nhập binh đoàn cố định được.

Sắp vào mùa Đông lương thực khan hiếm, hai người nhìn thấy nhiệm vụ cứu viên có thù lao tương đối khả quan ở sảnh của hiệp hội, lại được đội trưởng Phương Đại Tài là thánh đồ lực lượng cấp sáu, hai cô mới động lòng ghép thành đội với những người này đi thử một lần.

“Đừng nhìn, sào huyệt của Tiết Độc giả cách chỗ này không xa, đi qua khai khu phố là đến, bây giờ chúng ta đi luôn.” Đội trưởng không chú ý trận chiến của người khác nữa mà dẫn đầu rời đi trước.

Viên Mạn biết Sở Thiên Tầm đang nhìn bọn họ, lúc rời đi cô ấy còn quay đầu vẫy tay với Sở Thiên Tầm đồng thời ra hiệu cố lên.

Đây là một cô gái trẻ gần như chưa từng ra khỏi căn cứ, tràn ngập lòng hiếu ký với tất cả mọi thứ bên ngoài bức tường, rõ ràng cô ấy vẫn chưa nhận thức được sự khủng bố thật sự trên chiến trường săn ma.

Diệp Bùi Thiên bị hôn đến mức đầu óc choáng váng cuối cùng lùi bước hoàn hồn khỏi sóng nhiệt, anh quay đầu nhìn lại, những người ở nóc nhà nơi xa đã đi mất, điều này làm anh có thể thở phào một hơi.

Biết rõ có người ở gần nhưng anh lại không thể kìm nén cảm xúc của mình, thậm chí không ngăn cản Sở Thiên Tầm thân cận với mình. Trong lòng Diệp Bùi Thiên khó tránh khỏi hổ thẹn, nhưng loại căng thẳng này làm giác quan của anh bị kích thích càng nhạy bén hơn. Anh thậm chí bắt đầu lặng lẽ nhớ lại nụ hôn làm anh thần hồn điên đảo vừa rồi.

“Đi lâu rồi,” Sở Thiên Tầm nhéo vành tai đỏ bừng của anh: “Nhìn anh khá đứng đắn nhưng thực tế có người ở đây sẽ càng hưng phấn đúng không?”

“Em biết có người từ trước.” Suýt chút nữa là Diệp Bùi Thiên không nói ra lời.

Thì ra không phải Thiên Tầm không biết, cô biết có người nhưng vẫn cố ý chơi xấu.

Người này luôn như vậy, nhưng hư lên cũng làm người vừa yêu vừa hận.

“Có phải những người đó đến sào huyệt của Tiết Độc giả không anh?” Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn.

Các chỗ này không đến 5 km có một khu nhà.

Tất cả những người săn ma ở khu vực xung quanh đều cẩn thận tránh khu vực kia.

Trong phế tích hỗn tạp cây leo và bê tông cốt thép có đường hầm rất sâu bị ma vật đào ra.

Ma vật trong đó là loài ma vật duy nhất có thói quen quần cư, loại ma vật này có tập tính khủng bố là bắt giữ con người rồi cầm tù ở sâu trong sào huyệt để nuôi dưỡng, thậm chí chúng còn cố tính nuôi phụ nữ để sinh sản, mục đích là gia tăng nhân số tù nhân.

Đặc trưng riêng khiến chúng bị lấy danh là Tiết Độc, tên là Tiết Độc giả.

Tiết Độc giả tụ tập đến một quy mô nhất định thì trong đàn sẽ sinh một con nữ chúa có cấp bậc cao giống như hình thức sinh tồn của đàn kiến. Năng lực mạnh nhất của nữ chúa Tiết Độc giả chính là phân bố một loại chất lỏng có tính hấp dẫn, khiến con người không khống chế được cảm xúc của mình, cuối cùng ma hóa, hơn nữa chỉ biến thành Tiết Độc giả như chúng nó.

Cho nên một khi sào huyệt của Tiết Độc giả xuất hiện nữ chúa thì số lượng của chúng nó sẽ tăng nhanh với tốc độ chóng mặt.

“Vài người như vậy, rốt cuộc họ có biết gì về cái sào huyệt kia không, cứ thế xông vào sào huyệt của nữ chúa chẳng khác nào đi chịu chết.” Diệp Bùi Thiên nhìn phế tích mơ hồ vì sương mù ở nơi xa.

Sở Thiên Tầm nhìn Diệp Bùi Thiên, Diệp Bùi Thiên cũng nhìn cô.

Chuyện này không liên quan gì đến bọn mình, bọn họ tự đi chịu chết thì có liên quan gì đến mình đâu? Sở Thiên Tầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play