Tiểu Quyên đi ra khỏi phòng, sắc mặt cô ta không được tốt, khóe mắt xinh đẹp có một vết thâm nên không thể không thả tóc xuống để che đi. Cô ta bưng một chậu nguyên liệu nấu ăn, chậm rãi đi đến phòng bếp với dáng đi không quá tự nhiên.
Ông Trịnh là một người đàn ông không coi người phụ nữ của mình là người, ở trong mắt ông ta, phụ nữ ăn của ông ta, dùng đồ của ông ta đều cùng cấp với vật phẩm tư nhân, là công cụ ông ta có thể tùy ý giải tỏa.
Trong lòng Tiểu Quyên thầm mắng lão già vừa già vừa xấu đã tra tấn mình một đêm, nhưng khi những cô gái đi ngang nhìn rổ rau phong phú trong tay cô ta với ánh mắt ngưỡng mộ là Tiểu Quyên lại có thể ngẩng đầu ưỡn lưng.
Chính mình có điều kiện để đàn ông nuôi, không cần liều chết lăn lộn vì ba bữa cơm trong ngày như những người này, điều ấy làm trong lòng cô ta sinh ra khoái cảm thắng lợi, dần dần quên mất nỗi khuất nhục không ai biết của đêm qua.
Không phải ai cũng có thể ăn được rau dưa và gạo trắng vào mùa Đông, không cần nói khu lều trại bình dân, dù là khu nhà ngang của thánh đồ mà cô ta đang sống thì đây cũng là một chuyện làm người hâm mộ.
Cô ta đi vào căn bếp công cộng khói lửa mịt mù, đặt mạnh chậu rau xuống bếp với tâm lý khoe khoang. Hai cô gái bên cạnh lại không nói mấy câu khen tặng như là “A Quyên số tốt thật đấy, ngày nào cũng được ăn ngon.” “Đàn ông của Tiểu Quyên ra tay hào phóng thật, làm người ta ghen muốn chết” như thường ngày.
Hai người họ mất hồn mất vía duỗi cổ nhìn lén bệ bếp đối diện. Lúc này Tiểu Quyên mới phát hiện trong phòng bếp có nhiều cô gái hơn ngày thường, hầu như ai cũng âm thầm nhìn về phía kia.
Căn bếp ở nhà ngang là công cộng, bên trên có trần nhà còn bốn phía mở rộng, phía dưới đắp mấy chục kệ bếp đất, ai muốn dùng thì tự nhóm lửa tùy ý sử dụng.
Tiểu Quyên phát hiện kệ bếp đối diện cách đó không xa có một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ. Người này có vóc dáng rất cao, đeo một chiếc mặt nạ màu bạc che khuất mặt mày, mũ vải bông màu đen mềm mại buộc chặt mái tóc của anh, một hai lọn tóc rơi ra ngoài hơi xoăn, chúng đong đưa theo động tác tay của anh. Anh mặc một cái tạp dề, dây đeo buộc chặt quanh vòng eo thon, tay áo của chiếc áo thun đen kéo cao tới khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng nõn, cơ bắp rắn chắc.
Những năm gần đây, cái đẹp của đàn ông đều ở làn da ngăm đen, cơ bắp to rõ, vết sẹo như huân chương. Rất ít có người đàn ông nào trắng nõn tuấn tú như vậy, cho dù anh thậm chí còn không để lộ mặt mày cũng khiến toàn bộ các cô gái trong bếp hoặc là lặng lẽ, hoặc là trắng trợn đặt ánh mắt nóng bỏng trên người anh.
Ngón tay thon dài xinh đẹp kia nắm dao tạo ra tiếng vang lạch cạch, cắt phần thực phẩm trên thớt thành sợi mỏng như làm ảo thuật. Anh giơ tay ném hành gừng tỏi vào chảo dầu, tiếng xèo xèo lập tức vang lên, một lúc sau khắp căn bếp đều thêm lừng.
Trong căn bếp tối tăm vấy mỡ, người đàn ông khí chất sạch sẽ này như là một bông sen mọc ra từ nước bùn, xinh đẹp tới mức không giống như là người đàn ông tồn tại ở thời đại này.
Cô gái bên cạnh Tiểu Quyên mất hồn mất vía cầm đồ ăn ném vào nồi, tất cả lực chú ý đều dính vào đối diện, đã hoàn toàn không biết mình đang nấu cái gì.
“Ai đấy?” Tiểu Quyên lặng lẽ dùng khuỷu tay chọc cô ta, nhỏ giọng hỏi.
Cô gái giơ tay lên che miệng, tới gần thầm thì: “Đến đây mấy ngày rồi mà cô còn không biết à, người của Sở Thiên Tầm đấy.”
Tiểu Quyên liếc nhìn cánh tay rắn chắc của anh, nhớ tới lão già da thịt lỏng lẻo, tính khí táo bạo, tra tấn cô ta cả đêm, sáng sớm còn sai cô ta đi nấu cơm là lại thấy ghen ghét.
Đặc biệt là khi cô ta phát hiện nguyên liệu nấu ăn của bọn họ còn phong phú hơn mình là hai chữ ghen ghét chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt.
“Chắc chắn là cấp bậc thấp hoặc là một người thường.” Tiểu Quyên xem thường, ghé đến kề tai nói nhỏ: “Ngày thường nhìn Thiên Tầm rất kiêu ngạo, không ngờ vừa thăng cấp là nuôi trai ngay, chẳng trách ngày nào cũng liều sống liều chết ra ngoài săn ma.”
Chàng trai đối diện nhanh chóng làm xong vài món ăn, dùng một tay nâng lên, cũng không quên dùng cái lồng để che bụi, xong xuôi tất cả mới đi ra ngoài cửa.
Người nấu ở cái bếp bên cạnh anh chính là “bà Điên” có tiếng lôi thôi của khu, hôm nay cô ta buộc gọn mái tóc rối như tổ chim, cũng rửa sạch mặt mũi, nhìn có vẻ gọn gàng hơn không ít, đúng là hiếm thấy.
Khi Diệp Bùi Thiên đi ngang qua, cô ta căng thẳng tới mức luống cuống tay chân nên sẩy tay làm nồi cháo đậu vừa mới nấu xong bị rơi xuống bếp. Cơ thể béo lùn kia hoảng loạn ngã ra trước, cháo đậu nóng bỏng tràn ra khỏi bát, sắp sửa đổ vào người cô ta.
Đúng lúc ấy một bàn tay duỗi đến nâng đế bát, thần kỳ hứng được cháo đậu ở giữa không trung, vững vàng đặt lại lên bếp, người kia còn kịp đỡ khuỷu tay của bà Điên đỡ cô ta đứng thẳng. Trong lúc ấy tay trái của anh vẫn vững vàng nâng khay, bát trên khay không hề lung lay chút nào.
Có thể là vì hầu hết mọi người ở nhà ngang đều là thánh đồ trung cấp cho nên có thể nhìn ra động tác của Diệp Bùi Thiên nhìn thì nhẹ nhàng nhưng thực tế lại không quá đơn giản. Tuyệt đối không phải một gã trai bán sắc để sống.
Khuôn mặt đầy tàn nhang của bà Điên đỏ hồng hiếm thấy, xưa nay luôn miệng lưỡi sắc bén mà giờ xấu hổ lắp bắp nói một tiếng cảm ơn.
Diệp Bùi Thiên buông tay cô ta ra, gật đầu không nói gì rồi cất bước rời đi.
Anh đã từng kháng cự người khác đến gần, ăn xin nhào đến chân sẽ bị anh túm cổ bỏ qua. Gái gọi muốn đến gần còn bị anh phản ứng quá mức đẩy mạnh xuống mương.
Bây giờ vì nhận được ấm áp nên chứng sợ người của anh cũng bắt đầu thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn.
Diệp Bùi Thiên cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng thấy vui mừng vì bản thân đang thay đổi, anh rảo bước đi về phía phòng ở.
Anh muốn sáng sớm vừa mở mắt là Thiên Tầm thấy mình đầu tiên, muốn cùng ăn bữa sáng với cô, sau đó nhận được một nụ hôn chào buổi sáng.
Diệp Bùi Thiên vừa rời đi là cả gian bếp òa lên như ong vỡ tổ.
“Kia chính là người của Sở Thiên Tầm à? Rốt cuộc cổ tìm ở đâu vậy, nấu ăn quá thơm, ngày nào tôi cũng cố ý đến bếp chỉ để xem hôm nay anh ta lại nấu món gì.”
“Các cô biết bây giờ mỗi ngày Thiên Tầm sống thế nào không? Ngày nào nhà cũng được quét sạch không có một hạt bụi, ba bữa cơm mỗi bữa là một món khác nhau.” Bà Điên nhìn người đã đi khuất, không cam lòng giơ chiếc khăn tay dính bẩn: “Các cô hỏi sao tôi biết à? Anh kia vừa đến đây hôm đầu tiên là đã đến chỗ tôi mua đồ rồi. Nào là chổi nào là giẻ lau, xà phòng chậu nước, dầu muối tương dấm. Còn hỏi con nhỏ Sở Thiên Tầm kia thích cái gì. Hu hu, tôi đâu có kém Thiên Tầm, sao tôi không gặp được người đàn ông nào tốt như vậy.”
“Tôi cảm thấy tôi cũng nên nỗ lực một chút, làm cấp bậc của mình tăng lên một ít.” Cô gái bên cạnh Tiểu Quyên ngơ ngác nhìn ngoài cửa.
“Tôi, tôi cũng vậy. Nếu có thể nuôi một người đàn ông như thế thì mỗi ngày vất vả chút cũng không sao.” Một cô gái khác tiếp lời.
“Mặt đẹp, dáng đẹp, nấu ăn giỏi, còn rất biết chăm sóc. Tôi ghen tị quá.”
“Đừng nói nữa, cô dám cày giống Thiên Tầm, ngày nào cũng đi săn ma, cấp bậc một đường tăng lên, có năng lực là cũng có thể chọn đàn ông cho mình chứ không phải để đàn ông chọn mình.”
“Đeo mặt nạ mà, ai biết đẹp trai hay không?” Tiểu Quyên ghen nói: “Nói không chừng tháo mặt nạ ra là hù chết người.”
Tiểu Quyên dung mạo xinh đẹp, rất được đàn ông yêu thích, đương nhiên nhân duyên với phái nữ không quá tốt. Ngay lập tức có người trong góc cười trào phúng: “Có không tốt cũng tốt hơn tìm lão già. Hì hì.”
Nghe nói như vậy, cô ta tức tới mức thiếu điều lật tung cái chậu trong tay, nhưng nghĩ tới việc người đàn ông tính khí không tốt đang chờ mình trong phòng là cô ta chỉ đành nén giận nấu ăn, không dám lề mề nữa.
Sở Thiên Tầm không biết các cô gái trong khu nhà đang bàn tán về mình tới độ gay cấn.
Sáng sớm tỉnh dậy, vừa mở mắt ra là thấy người trong lòng mang đồ ăn tới gõ cửa, vì thế cô cười tiến đến cho anh một nụ hôn chào buổi sáng rồi kéo anh vào phòng.
…
Những khu đô thị ở thời đại Hoàng Kim có dân cư đông đúc cho nên số lượng ma vật cũng nhiều hơn nơi khác, sau khi bị phá hủy vẫn có không ít ma vật ở lại nơi đó. Bởi vậy những khu này cũng thành nơi mà nhóm săn ma theo đuổi tài phú hoặc là chiến trường chôn vùi sinh mệnh.
Lúc này trên một con đường vắng, một tiểu đội săn ma nhanh nhẹn leo lên nóc nhà, lặng lẽ bàng quan trận chiến đang diễn ra ở cách đó không xa.
“Xem chỗ đó, ma vật cấp sáu. Mà đánh với nó lại chỉ là một cô gái.”
“Đánh một mình à? Một người đánh với ma vật cấp sáu. Cô ấy cấp mấy? Nhiều nhất là cấp năm nhỉ, thế này cũng quá miễn cưỡng.”
“Cô ấy đến giới hạn rồi, trạng thái đỉnh của cấp năm, lại là dị năng hệ phong có thể đánh cả gần lẫn xa, vẫn có thể đối phó với con ma vật hành động tương đối chậm chạp này.” Người đàn ông đạt tới cấp sáu duy nhất của tiểu đội nói: “Loại ma vật này để một mình tôi đánh cũng không thành vấn đề.”
Anh ta không muốn các chiến hữu luôn nghe lời mình cảm thấy mình không bằng một cô gái cấp năm. Trên thực tế nói một mình anh ta đi đánh con ma vật cùng cấp sáu là anh ta không dám.
Theo tư tưởng phổ biến, cùng một cấp bậc nhưng sức chiến đấu của con người không bằng ma vật. Hầu hết mọi người áp dụng chiến thuật, phối hợp với hội nhóm để tấn công ma vật mới thắng được chứ đừng nói một mình đánh với ma vật có cấp bậc cao hơn.
“Chị ấy ngầu thật. Em rất thích chị gái này.” Thiếu nữ dị năng trị liệu của nhóm nhìn trận chiến, hai mắt sáng rực: “Nhưng sao người đàn ông bên cạnh lại chỉ đứng xem?”
“Chắc là hệ phụ trợ, không có năng lực chiến đấu. Thời buổi này dị năng cũng chẳng phân biệt nam nữ, đàn ông ăn bám đàn bà nhiều lắm.”
“Chúng ta muốn mời bọn họ đến sào huyệt của Tiết Độc giả không? Có thêm thánh đồ hệ phong này thì nhiệm vụ sẽ có suất thắng lớn hơn. Có điều tiền thưởng phải chia thêm cho hai người.”
“Không cần đâu, Tiết Độc giả không có gì, cấp bậc cao nhất sẽ không quá cấp sáu, tôi từng giết vài con rồi. Các cô cậu cứ đi theo tôi là được.” Chiến sĩ cấp sáu vỗ ngực cam đoan, cổ vũ cho các đội viên mình mới chiêu mộ được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT