Edit: Ry
Đồng Kiếm nghiến răng, xông lên phía trước túm lấy cổ áo Mạc Bân, giơ tay muốn đánh gã.
Mạc Bân ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu, gã nói: “Đồng Đồng, anh đã 28 rồi, không tiếp tục được nữa.”
Động tác của Đồng Kiếm khựng lại, nắm đấm đến cuối vẫn không thể giáng xuống. Cậu sụp đổ nói: “Vậy tại sao anh không nói sớm một chút! Lúc anh Hạo rời đi, mọi người đã họp bàn xem có muốn tiếp tục không hay trực tiếp giải tán, rõ ràng anh—“
“Lúc đó thì anh có thể làm gì đây!” Mạc Bân bắt ngược lại tay cậu, đứng dậy đẩy cậu ra: “Cậu nói cậu muốn tiếp tục ca hát, A Lam thì nói IUD là sơ tâm* của mình, công ty không muốn mất đi cái biển hiệu IUD, còn anh là đội trưởng! IUD là anh thành lập! Chẳng lẽ cậu muốn anh nói là ‘Thôi đừng tiếp tục nữa, tất cả giải tán đi, chúng ta không cố nổi đâu’ à? Cậu muốn anh gánh cái tội ấy như thế nào đây!”
*Sơ tâm là ước nguyện/tư tưởng/lòng tin/con đường/lý tưởng ban đầu đã đặt ra để hết lòng thực hiện theo, không để bản thân bị sa ngã, cũng có thể hiểu là đứa con tinh thần.
Đồng Kiếm sững sờ nhìn Mạc Bân, như thể đây là lần đầu tiên quen biết gã. Cậu bỗng giơ tay đấm trán mình, ngồi sụp xuống bứt tóc nức nở.
Mạc Bân thấy thế, trên mặt hiện lên vẻ giãy dụa, nhưng chỉ là trong một cái nháy mắt, gã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn về phía Kha Lam và Hồ Tiêu: “Chuyện đã đến nước này, tôi cũng nói thẳng. Hoặc là các người phối hợp với tôi, để Giải Dương mang tội khiến nhóm tan rã; hoặc là tôi từ chối tham gia vào buổi concert kỷ niệm 5 năm đợt tháng 10, tôi cũng sẽ không lấy ra ca khúc mình mới viết, mọi người cùng nhau mở cửa nhận chết*. A Lam, cậu cũng đã 27 tuổi rồi, không còn trẻ nữa. Anh Tiêu, ba nghệ sĩ làm ra tiền quan trọng hơn, hay là một người mới còn chưa chính thức debut quan trọng hơn, tự anh suy xét đi.”
*Nguyên văn: 起开天窗完蛋, khai thiên song hoàn đản, mở cửa sổ là chấm dứt. Ý nói mở cửa công khai mọi chuyện (chuyện IUD chuẩn bị tan rã và những tin đồn xấu về Dương Dương là do nhóm cố tình tung ra) rồi cùng chết.
Mạc Bân rời khỏi.
Kha Lam tiến lên vỗ lưng Đồng Kiếm, y hỏi: “Anh Tiêu, anh… Chọn cái gì?”
Hồ Tiêu bị nghệ sĩ mình tự tay nâng đỡ đâm cho một dao như vậy, tức giận đến mức chỉ muốn lập tức cấm sóng* Mạc Bân. Nhưng hắn không thể, cấm sóng Mạc Bân thì IUD sẽ kết thúc, Kha Lam và Đồng Kiếm cũng chết theo, công ty càng không đồng ý cho hắn làm như vậy.
*Gốc là phong sát, tức chặn mọi hoạt động của một nghệ sĩ, không để nghệ sĩ đó xuất hiện trên mạng xã hội hay bất cứ sóng truyền hình, tác phẩm nào.
“Để anh suy nghĩ… Để anh suy nghĩ một chút.” Hai tay hắn nắm chặt đặt lên bàn, đỡ lấy cái đầu: “Giải Dương mới 20 tuổi, là anh chiêu mộ thằng bé, là anh…”
…
Giải Dương tìm thấy một cây đàn ghita trong phòng ký túc xá.
Anh như nhặt được của quý, ôm ghita một mình tự đàn tự hát rất lâu, ngón tay từ lạ lẫm nhanh chóng trở nên thành thạo, tiếng ca cũng thành công từ trúc trắc biến thành thoải mái mượt mà tự nhiên.
Sau khi tìm lại được cảm giác, anh thử ngâm nga mấy bài hát kinh điển yêu thích nhất mà đời trước mình viết ra, càng hát trong lòng càng thoải mái, càng hát tâm tình càng rộng mở. Linh cảm đã bị tận thế kiềm chế nhiều năm, nay như gió thổi trên đồng bằng, vừa nhanh vừa mãnh liệt, vờn quanh linh hồn anh, khuấy động những vũ điệu điên cuồng.
Phá nát, sụp đổ, u ám, tuyệt vọng, tử vong… Cuộc đời mới, hi vọng, vạn vật hồi sinh, tương lai vẫn còn đó.
Những giai điệu dưới đầu ngón tay chậm rãi biến đổi, biến thành một chương nhạc hoàn toàn mới chứa đầy những sự sống, niềm vui và mừng rỡ.
Một khúc ca kết thúc, Giải Dương đặt ghita xuống, chạy đến bên bàn sách lục ra một xấp giấy A4 mới tinh, tự mình vẽ khuông nhạc rồi nhanh chóng viết.
Đèn sáng cả đêm.
Từ lúc bị linh cảm bắt cóc cho đến khi Giải Dương tỉnh táo trở lại, mặt trời của một ngày mới đã mọc lên từ đằng Đông.
Bụng rất đói, đầu óc nặng trịch, cảm giác vừa mệt vừa đói mà Giải Dương ghét nhất khi ở tận thế lại là thứ đầu tiên khống chế cơ thể anh sau khi tỉnh táo trở lại. Anh nhíu mày, giơ tay vỗ lên mặt.
Không thể ngủ, trước tiên cần phải nhét đầy cái bao tử đã, nếu mang bụng đói đi ngủ, rất có thể sẽ không dậy nổi nữa.
Anh đứng dậy đi đến phòng bếp, rót chén nước rồi ừng ực nuốt xuống, mở tủ lạnh ra lại thấy bên trong rỗng tuếch. Giải Dương đành quay trở lại phòng khách lấy điện thoại và ba lô, chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.
Lúc đổi giày ở trước cửa, anh quay đầu nhìn đống nhạc phổ lộn xộn trên bàn sách, lại quay vào, sắp xếp cho ngay ngắn rồi cẩn thận bỏ vào trong cặp.
Phải mua nhà thôi, ở phòng của người khác, luôn cảm thấy không yên tâm.
Sau khi ăn uống no đủ, Giải Dương tìm một công viên gần đó, ngồi phịch trên cái ghế dài bên hồ, vừa phơi nắng vừa nghĩ đến chuyện rời khỏi IUD.
Một đôi chân đi giày da lọt vào tầm mắt anh, đi thẳng về phía bên này.
Giải Dương nheo lại đôi mắt bị ánh nắng mặt trời chiếu đến mức không mở ra được, liếc sang bên kia, rồi nhàm chán nhìn sang chỗ khác.
Vệ sĩ Ngô Thủy rất là lúng túng, y giả vờ như không thấy sự ghét bỏ của Giải Dương, đứng trước mặt anh, nói với dáng vẻ vô cùng cung kính: “Giải tiên sinh, ông chủ tới đón ngài ạ.”
Giải Dương lười biếng nói: “Nếu như tôi không đi thì anh sẽ làm gì?”
Ngô Thủy càng thêm khó xử, y nói: “Giải tiên sinh, lần trước tôi có thái độ không tốt với ngài, là lỗi của tôi, tôi rất xin lỗi ạ.”
“Anh cũng rất thức thời.” Giải Dương thu hồi đôi chân dài đang duỗi ra, đứng dậy vỗ vai y: “Đừng sợ, thật ra chuyện nhìn đồ ăn dưới đĩa của người khác*, tôi cũng thích làm.”
*Nguyên văn là 其实看人下菜碟这种事. Hàm ý là Ngô Thủy dựa theo thái độ của Cừu Hành mà đối xử với Giải Dương. Lúc trước thì thấy Giải Dương dễ bắt nạt nên cũng không thèm để ý, sau thấy Giải Dương thay đổi mới bắt đầu cung kính.
Cừu Hành ngồi trên chiếc xe đỗ ở cửa công viên, cực kì nổi bật, là chiếc xe sạch sẽ nhất đắt tiền nhất.
Giải Dương mở cửa xe chỗ ghế lái phụ, cúi người ngồi vào.
“Khụ, hừ.”
Động tác của Giải Dương khựng lại, nhìn về phía Cừu Hành ngồi đằng sau: “Họng anh khó chịu à?”
Cừu Hành âm u mỉm cười: “Một ông chủ tốt bụng như tôi tốn năm trăm triệu để thuê một sinh viên chưa tốt nghiệp, sao họng lại khó chịu được.”
“…”
Giải Dương rời khỏi ghế phụ, ngồi ra phía sau, hỏi hắn: “Muốn tôi làm cái gì?”
Cừu Hành hài lòng, bắt chéo hai chân rồi nói: “Mẹ tôi muốn gặp con dâu của bà.” Nói rồi lại bắt bẻ soi mói bộ dạng hiện tại của Giải Dương, nhíu mày: “Ăn mặc cái kiểu gì đây, đi nhặt đồng nát à?”
Giải Dương nể tình cái thẻ đen trong túi, kiên nhẫn giải thích: “Hôm qua thức đêm, sáng nay vội ra ngoài nên chưa kịp thay quần áo với tắm gội.”
Cừu Hành lập tức trở mặt: “Cậu thức đêm làm cái gì, nhảy disco? Lăn giường? Hay là cắn thuốc?”
Mặt Giải Dương không cảm xúc: “Cừu tiên sinh, hiểu biết của ngài với cuộc sống về đêm của thanh niên thời nay đúng là quá hạn hẹp, thật ra đêm qua tôi…” Anh suy nghĩ: “Thức đêm chơi game.”
Cừu Hành lạnh lùng nhìn anh: “Cậu đang sỉ nhục trí thông minh của tôi à?”
Điều hoà trong xe có nhiệt độ vừa phải, thổi đến mức sâu ngủ của Giải Dương cũng ló ra. Anh không còn sức để đối phó với ông chủ này nữa, trực tiếp ném ba lô vào trong ngực Cừu Hành, nhắm mắt lại nói: “Tôi làm gì thì tự anh xem đi, để tôi ngủ một lát. Anh cũng không mong mẹ anh sẽ nhìn thấy tôi với cái quầng thâm mắt đâu nhỉ.”
Giải Dương nói ngủ là ngủ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nét mặt của Cừu Hành dần trở nên tăm tối.
Tài xế ngồi đằng trước lại run rẩy.
Thôi xong, lá gan của Giải tiên sinh càng lúc càng lớn, đang nói chuyện với ông chủ mà lại dám mặc kệ ngài ấy nằm ngủ, ông chủ sao có thể chịu được? Trước giờ chỉ có ông chủ mặc, mặc, mặc k…
Cừu Hành chậm rãi thu hồi ánh mắt chết người với Giải Dương, mở ra ba lô của anh, dùng sức gạt đống đồ bên trong.
Hắn lấy ra được đống bản nhạc.
Cừu Hành lại hung tợn quay sang nhìn chằm chằm Giải Dương một hồi, đột nhiên lấy ra một cái chăn lông trong xe, sau đó ném thẳng lên mặt anh.
Hắn cúi xuống nhìn bản nhạc.
Cừu Hành nhìn một chút, nét mặt thế mà không còn tối tăm nữa, hàng mi chớp chớp, lại quay sang nhìn Giải Dương, giơ tay kéo cái chăn lông trên mặt anh xuống. Hắn tỉ mỉ quan sát Giải Dương hồi lâu, cười khẩy một tiếng, thả chăn ra rồi quay lại nhìn bản nhạc.
Cừu Hành khẽ ngâm nga, thanh âm rất trắc trở, có vẻ như hắn không quá quen việc này.
Nét mặt của hắn, mắt trần cũng có thể thấy được ánh mặt trời chói lọi.
… Mặc kệ cái con khỉ.
Tài xế lấy xuống trái tim vì hoảng sợ mà treo lên, mặt không cảm xúc khởi động ô tô: Là tôi tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Khi tỉnh lại, Giải Dương phát hiện trong xe chỉ còn lại một mình anh, cửa sổ xe mở một nửa, vệ sĩ Ngô Thủy đang canh giữ ở bên ngoài. Anh nhìn cái chăn trên người, mở cửa xuống xe, hỏi y: “Mấy giờ rồi, chỗ này là đâu vậy?”
Ngô Thủy vội vàng xoay người đối diện với anh, trả lời: “Mười hai giờ hơn ạ, nơi này là hầm đậu xe trong trụ sở chính của tập đoàn Vinh Đỉnh. Giải tiên sinh, ông chủ dặn ngài tỉnh dậy thì theo tôi đi lên trên.”
Hóa ra là đến Vinh Đỉnh.
Giải Dương quan sát bốn phía, quay người lấy cái ba lô trong xe đeo lên lưng, anh nói: “Vậy đi thôi.”
Không như phần lớn các tổng giám đốc bá đạo khác, văn phòng của Cừu Hành cũng không rêu rao nằm trên tầng cao nhất, mà là nằm ở tầng thứ chín mang ý nghĩa tốt đẹp. Trong truyện cũng từng nhắc tới, tầng đặt văn phòng của Cừu Hành là do mẹ Cừu quyết định.
Giải Dương đi theo Ngô Thủy vào thang máy riêng, sau khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài chính là cái phòng khách siêu lộng lẫy xa xỉ của văn phòng Cừu Hành, rất là thuận tiện.
Bọn họ đến cũng đúng lúc, tài xế vừa mang cơm trưa đến cho Cừu Hành, đang bày biện các món ra bàn. Cừu Hành mang bộ mặt phiền chán ngồi bên cạnh, cả người viết mấy chữ không muốn ăn.
Giải Dương ngửi thấy mùi đồ ăn, mắt lập tức dính tới.
Cừu Hành nghe thấy tiếng thang máy thì nhìn sang, chú ý tới ánh mắt của Giải Dương, lông mày hơi nhướng lên, hắn hỏi: “Muốn ăn à?”
Giải Dương thành thật gật đầu, cởi ba lô ra đi tới chỗ ngồi: “Ừm, tôi đói.”
Cừu Hành cười đầy xấu tính: “Cậu xin tôi đi, xin đi rồi tôi cho ăn.”
“…”
Giải Dương lấy di động ra, bắt đầu tìm quán cơm ngoài, vừa tìm vừa đọc ra thành tiếng: “Canh gà ninh, thịt cua nấu, lẩu cay, cá nướng vỉ sắt, thịt trâu xào ếch cay… Thế mà có cả lẩu luôn? Vị trí địa lý của Vinh Đỉnh không tệ đâu, quanh đây có nhiều quán cơm ghê, để tôi xem quán nào có đánh giá tốt nhất…”
Cừu Hành không thể nhịn được nữa, đen mặt gọi tài xế: “Chu Miểu, lấy thêm cơm cho Giải tiên sinh.”
Giải Dương thỏa mãn đặt di động xuống.
Tài xế Chu Miểu yên lặng lấy ra từ trong hộp cơm hai bộ đồ ăn và hai món chính, đặt tới trước mặt Cừu Hành và Giải Dương.
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm. Tướng ăn của Giải Dương rất yên tĩnh, không bới đồ ăn không nhóp nhép không làm rơi cơm không để thức ăn dính đầy miệng, thậm chí động tác gắp thức ăn cũng có thể tính là ưu nhã. Nếu như nhất định phải moi lỗi với tướng ăn của anh, thì đó chính là tốc độ ăn của anh hơi quá nhanh, mặc dù trông rất ngon miệng, nhưng rõ ràng không tốt cho tiêu hóa của người ăn.
Cừu Hành mới ăn được nửa bát cơm, Giải Dương đã xin thêm chén thứ hai.
Cừu Hành hỏi: “Cậu vội vã như thế để làm gì? Ai ăn tranh với cậu à?”
Đũa của Giải Dương tạm ngừng, anh lắc đầu: “Thói quen.”
Cừu Hành lại khó chịu: “Rốt cuộc Giải Tu ngược đãi cậu như thế nào vậy, tôi nhớ thằng con nhỏ của lão béo như con heo quay, chẳng lẽ là thằng bé đó giành ăn với cậu?”
Giải Dương rất vô trách nhiệm gật đầu: “Đúng vậy.”
Cừu Hành vân vê đôi đũa trong tay, nhịn đau đẩy cái đĩa thức ăn duy nhất được nêm nếm nhiều gia vị sang phía Giải Dương, ra lệnh: “Ăn hết đi, không được phép lãng phí, mẹ tôi thích người mũm mĩm.”
Ăn xong Cừu Hành bỏ mặc Giải Dương, vào trong văn phòng xử lý công việc.
Giải Dương đoán chắc hắn định đợi đến tối mới đưa mình qua chỗ mẹ Cừu, tự giác tìm một góc yên tĩnh không khiến người chú ý, lấy ra hai cái điện thoại một cũ một mới, chọn ra mấy dãy số cần dùng nhập vào điện thoại mới.
Gõ được một nửa, một tin nhắn gửi đến.
Đồng Kiếm: Giải Dương, rất xin lỗi, cậu rời khỏi nhóm đi, tôi sẽ đăng Weibo nói là tôi xa lánh đuổi cậu đi.
Đang lên kế hoạch bắt chuột, con chuột đã tự mình đưa tới cửa.
Giải Dương cầm điện thoại di động, trả lời: Ngày mai có rảnh không, ra ngoài nói chuyện. Nếu như có thể, gọi cả Kha Lam nữa.