Edit: Ry
Lời này của Giải Dương đâm thẳng vào tim, nhưng cũng trực tiếp chỉ ra một việc — Từ đầu tới cuối anh không hề gây sự vì chuyện tài nguyên, nhưng có người đã cố tình xuyên tạc thái độ của anh, dẫn dắt suy nghĩ, khiến tất cả cho rằng anh đang náo loạn.
Vốn là những con người tinh anh đã lăn lộn rất lâu ở giới giải trí, lời này vừa thốt ra, Hồ Tiêu và Kha Lam nhạy bén hiểu ngay, cẩn thận hồi tưởng lại một chút quá trình bùng nổ mâu thuẫn ngày hôm qua, trong lòng giật thót, cùng nhau nhìn về phía Mạc Bân.
Chỉ có Đồng Kiếm não toàn gân là không quay lại, cả giận nói: “Giải Dương, mày muốn chửi ai hả! Mày làm loạn lên với mọi người thì có gì tốt? Mày chỉ là một đứa dự bị chưa chính thức của nhóm, là cái loại nghệ sĩ tuyến 18 tra không ra…”
“Im miệng! Đồng Kiếm, cậu không biết nói năng cho tử tế thì đừng mở miệng ra nữa!” Hồ Tiêu bỗng quát lên, ánh mắt lòng vòng giữa đám thành viên, cuối cùng trở lại trên người Giải Dương, chậm rãi hỏi: “Giải Dương, hôm qua… Hôm qua lúc tôi nói cậu, tại sao cậu không giải thích?”
Giải Dương: “Tôi có cơ hội để giải thích à?”
Hồ Tiêu câm nín.
Lúc ấy một câu khuyên nhủ của Mạc Bân lập tức khiến hắn nổi điên, hắn lo sau đó Giải Dương sẽ làm loạn khi quay nên cưỡng chế đưa Giải Dương đi, Giải Dương đúng là không có cơ hội để giải thích.
Hắn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề, quay sang phía Mạc Bân, nói ra: “Mạc Bân, lúc đó cậu…”
“Anh Tiêu, em xin lỗi.” Mạc Bân nhận lỗi trước, áy náy nói: “Mọi người không nói em cũng không nhận ra, cái này phải trách em tự cho là mình đúng. Em thấy Dương Dương không vui thì tưởng rằng cậu ấy buồn bực vì chuyện bị cướp cơ hội thử vai, lúc đó em sốt ruột quá nên nói lung tung khiến anh Tiêu hiểu lầm, làm Dương Dương phải chịu oan ức.” Gã lại nhìn về phía Giải Dương: “Dương Dương, tôi rất xin lỗi. Tôi là đội trưởng, biết cậu mới vào nhóm sẽ có nhiều bất an nhưng tôi lại không quan tâm kỹ đến cậu, là tôi không làm tròn trách nhiệm của mình.”
Đồng Kiếm nghe mà lơ ngơ, cậu không vui nói: “Anh cả, sao anh lại phải xin lỗi nó. Mọi người đang nói gì vậy, sao tự dưng lại thành anh cả có lỗi rồi, rõ ràng là Giải Dương–“
“Đồng Đồng.” Kha Lam gọi cậu, lắc đầu: “Đừng lắm miệng.”
Đồng Kiếm chần chờ nhìn mọi người trong xe, không hiểu sao lại cảm thấy bất an: “Rốt cuộc là… Thế nào đây.”
Hồ Tiêu nặng nề vuốt mặt, hắn nói: “Gần đây tôi quá bận nên không để mắt đến mấy cậu… Thôi, không nói nữa, chuyện lần này là lỗi của tôi. Tạm thời về khách sạn thu dọn đồ đạc trước đã, vé máy bay về thành phố B đã đặt rồi, có vấn đề gì đợi quay lại công ty rồi nói.”
Trong xe trở nên yên tĩnh, không ai nói thêm gì nữa, bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt.
Giải Dương thấy không còn chuyện của mình thì cúi đầu lấy điện thoại mới trong ba lô ra, tìm dãy số của “Người kia”, nhắn một cái tin ngắn.
Không đến một phút, “Người kia” đã trả lời, nội dung chỉ có hai chữ: Dám chạy?
Giải Dương gần như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt âm u của Cừu Hành khi gõ mấy chữ này, anh trả lời: Không chạy, đi khuân gạch*.
*Nghĩa bóng là đi làm những công việc vất vả để kiếm tiền
Người kia: Hai trăm triệu không đủ cho cậu tiêu à?
Giải Dương: Không đủ.
Cừu Hành không trả lời, Giải Dương bỏ chiếc điện thoại mới xuống, cầm lên điện thoại cũ của nguyên chủ, cẩn thận lật xem tất cả các phần mềm xã hội, sau đó xóa từng cái một.
Trên đường về thành phố B, Giải Dương nghĩ cách tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại của IUD.
Nhóm nhạc nam IUD thuộc về công ty Văn Ý Entertainment, đã thành lập được năm năm, vừa debut* đã đạt đến đỉnh cao, làm mưa làm gió trên tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc với album đầu tay cùng tên là «IUD». Trong đó có ba ca khúc chính là «Imagination», «Unity», «Dreaming» với phong cách bùng nổ và cách hòa âm phối khí tạo cho người nghe cảm giác mới mẻ, mạnh mẽ phá vỡ cục diện buồn chán của giới âm nhạc thời bấy giờ với nhan nhản những khúc tình ca đau thương, trở thành một huyền thoại. Nhờ vào bản album này, IUD tàn sát tất cả các giải thưởng âm nhạc lớn của năm đó, mạnh mẽ chen lên làm siêu sao hàng đầu.
* Chính thức ra mắt công chúng
Nhưng rất đáng tiếc, huy hoàng đó chỉ kéo dài một năm. Liên tiếp ba năm sau đó, album của IUD năm này còn kém hơn năm trước, lời đồn tan rã cũng không ngừng được truyền ra, độ nổi tiếng mỗi năm một giảm. Năm ngoái, người soạn nhạc chính của IUD là Hứa Thần Hạo đột nhiên tuyên bố rời nhóm ra nước ngoài, khiến cho IUD mất đi một lượng lớn fan, địa vị trong nước rớt xuống ngàn trượng, lời đồn tan rã càng thêm mãnh liệt.
Sau khi Hứa Thần Hạo rời nhóm, IUD mãi không đưa ra tin gì về thành viên mới, các thành viên trong nhóm cũng rất ít khi tụ họp. Ba thành viên còn lại trong nhóm, Mạc Bân với hình tượng chững chạc toàn năng làm khách quý thường trú cho một chương trình truyền hình thực tế, tạm thời khá nổi tiếng; Đồng Kiếm với hình tượng người thiếu niên hăng hái đi làm huấn luyện viên cho một chương trình tuyển chọn nghệ sĩ, phát triển được không nóng không lạnh; mà Kha Lam với hình tượng công tử tao nhã đi làm dẫn chương trình, nhưng biểu hiện rất bình thường, về mặt fan hâm mộ hoàn toàn là sống nhờ vào quá khứ vinh quang.
Giải Dương cẩn thận đánh giá tình huống trước mắt của IUD, cảm thấy quyết định đồng ý gia nhập IUD của nguyên chủ lúc trước đúng là não bị úng nước.
Fan hâm mộ của IUD cũng phân chia rất rõ, chủ yếu chia làm ba bộ phận: Fan đoàn, fan độc duy và fan của đủ loại CP*.
*Fan đoàn là fan yêu thích cả nhóm chứ không chỉ riêng một vài thành viên, fan độc duy là fan chỉ yêu thích một thành viên nhất định, fan CP (couple) là fan của các cặp đôi (thường là do fan tự gán ghép – ship). Tham khảo từ: https://chinese.com.vn/tu-vung-ve-gioi-showbiz-trong-tieng-trung.html
Tình huống trước mắt là fan đoàn đều đang mong Hứa Thần Hạo có thể trở về, cả nhóm tái hợp cùng tái hiện huy hoàng của năm đó; fan độc duy thì ước IUD tan rã mau một chút, để idol nhà mình có thể xinh đẹp solo; fan CP là mạnh mẽ nhất, bọn họ ngóng trông Hứa Thần Hạo có thể quay lại, cũng ngóng trông nhóm nhạc tan rã sớm, ăn kẹo nuốt dao cái gì cũng chơi.
Dù có thuộc thể loại fan nào thì tất cả đều cực kì không muốn có một tân binh xuất hiện lấp đi vị trí trống của Hứa Thần Hạo, tạo thành một nhóm nhạc không còn là IUD bọn họ yêu quý.
Bắt đầu từ lúc Văn Ý Entertainment công bố Giải Dương là thành viên dự bị của nhóm, fan hâm mộ vốn luôn phản đối người mới đã không ngừng yêu cầu Giải Dương rời khỏi nhóm. Để trấn an fan, Hồ Tiêu đã ra sức giành lấy cơ hội tham gia show «Xin chào kỳ nghỉ» để chứng minh cho mọi người thấy trạng thái của tân IUD tốt đến mức nào, nhưng tiếc rằng lần thử nghiệm đó đã thất bại.
Giải Dương lấy tai nghe xuống, xoa lỗ tai bị một trong những ca khúc thành danh của IUD «Dreaming» nổ cho tê rần, rời khỏi siêu thoại* Weibo của IUD, chìm vào suy nghĩ.
*Siêu thoại trên Weibo là một kiểu dạng giống với các nhóm ở trên Facebook, ở đó chỉ tập trung nói về 1 chủ đề, chuyên dành cho fan, do mình không dùng Weibo nên không rõ lắm về tính năng này.
Vậy rốt cuộc là lí do gì khiến nguyên chủ, một sinh viên chuyên ngành diễn xuất, chọn gia nhập IUD, một nhóm nhạc lấy ca hát làm chủ đạo? Mà không biết là nguyên chủ ngu đến mức nào mới chọn dán lên người mình cái nhãn “thành viên của nhóm nhạc từng nổi” trước khi tốt nghiệp chứ, sợ sự nghiệp tương lai xuôi chèo mát mái quá à?
“Đến rồi.”
Tiếng Hồ Tiêu gọi về Giải Dương đang chìm trong suy tư, lúc này anh mới phát hiện ra xe đã ngừng, bên ngoài hình như là bãi đỗ xe của một khu chung cư nào đó.
Trên mặt Hồ Tiêu mang vẻ mỏi mệt, hắn nói: “Lấy hành lý đi, tôi đưa cậu về ký túc xá.”
Cái quyết định này rất hợp ý Giải Dương, anh gật đầu, mở cửa xuống xe.
Hai người một trước một sau tiến vào thang máy, Hồ Tiêu bấm nút tầng 12, Giải Dương yên lặng ghi nhớ.
Sau khi thang máy lên đến nơi, Giải Dương giả vờ như kéo hành lý, cố ý lùi ra sau Hồ Tiêu một bước, anh đợi đến lúc Hồ Tiêu ngừng trước một cánh cửa mới thản nhiên vượt lên như thường, lấy ra chùm chìa khóa đã tìm sẵn từ trước ở trong ba lô, trông có vẻ rất thuần thục mà mở cửa.
Phòng kí túc xá có bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, không tính là quá lớn, bày biện cũng đơn giản, được cái sạch sẽ gọn gàng. Giải Dương nhanh chóng quan sát một chút, sau đó quay lại nhìn về phía Hồ Tiêu vẫn đứng ở trước cửa, hỏi hắn: “Anh Tiêu có gì muốn nói với tôi à?”
“Hả?” Hồ Tiêu hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ, đối diện với ánh mắt của anh, bèn gật đầu: “Ừ, tôi có lời muốn nói với cậu. Ngồi xuống đi.”
Giải Dương ngồi xuống ghế sô pha.
“Giải Dương…” Hồ Tiêu tựa vào thành ghế sô pha đối diện với anh, lông mày xoắn chặt, có vẻ rất khó xử, ngập ngừng mãi hắn mới hỏi: “Cậu thấy IUD…”
Giải Dương im lặng nhìn hắn.
“Được rồi.” Hồ Tiêu đột ngột kết thúc câu chuyện, đứng thẳng dậy, nói: “Cậu chuyên tâm luyện ca khúc mới đi, 20 tháng 10 là ngày kỉ niệm 5 năm IUD thành lập, công ty sẽ tổ chức cho các cậu một concert kỉ niệm. Tôi sẽ nghĩ cách để Hứa Thần Hạo trở về một chuyến, giúp các cậu lên sân khấu, cũng là để nâng cậu lên. Cậu đừng lo, sự phản đối của fan chỉ là tạm thời thôi, mặc dù cậu không giống Hứa Thần Hạo biết soạn nhạc, nhưng chất giọng của cậu rất tuyệt, chỉ cần cậu cố gắng thể hiện thật tốt, dần dần mọi người sẽ chấp nhận cậu. Còn có chuyện lần này đến thành phố S quay chương trình… Rất xin lỗi, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích rõ ràng. Cậu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hồ Tiêu rời khỏi.
Giải Dương đóng cửa lại, hồi tưởng một chút những lời Hồ Tiêu nói, lưỡng lự giơ tay lên sờ cổ mình.
Anh thử phát ra mấy âm tiết.
Giọng nam trong veo mượt mà đầy thu hút vang lên, giống như dòng suối chảy qua màng nhĩ, mang theo hương vị của sức sống.
Giải Dương đờ đẫn trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười. Anh trở lại ghế sô pha, gác tay lên trán, một lúc lâu sau lại dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn lên đuôi mắt.
Không ngờ đời này sống lại, Giải Dương – nhà soạn nhạc thiên tài của đời trước, bị chất giọng hạn chế và việc rơi vào tận thế khiến anh hoàn toàn không thể tự biểu diễn những ca khúc bản thân sáng tác, ở đời này lại có một thanh quản xuất sắc.
“Giải Dương.” Anh lại sờ lên cổ mình, thỏa mãn thở dài: “Cậu đúng là cái đồ may mắn.”
…
Trong một phòng họp của Văn Ý Entertainment, thành viên của IUD vốn đã tách ra sau khi đến thành phố B, giờ lại tập trung về đây, đợi Hồ Tiêu đến.
Đồng Kiếm đã nói chuyện với Kha Lam, rốt cuộc cũng hiểu những quanh co vòng vèo trong mâu thuẫn lần này, giờ đang đỏ mắt nhìn Mạc Bân, nếu như không phải Kha Lam đang kéo cậu lại, cậu đã nhào lên đấm gã từ nãy rồi.
Mà Mạc Bân vốn rất quan tâm đến cảm xúc của thành viên trong nhóm, giờ này lại chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không nhìn ánh mắt của Đồng Kiếm.
Kha Lam thấy thế, cõi lòng càng thêm nặng trĩu, y tuyệt vọng nhận ra, IUD đã hết rồi.
Cửa phòng họp bị đẩy ra, Hồ Tiêu cầm theo mấy cốc cà phê bước vào, sau khi chia cà phê cho mọi người, hắn mới nói: “Đều là người một nhà, anh cũng không vòng vèo với các cậu nữa. Mạc Bân, những lời giải thích lúc đó của cậu có lẽ Giải Dương sẽ tin, nhưng anh không tin. Cậu thật lòng nói anh nghe đi, cậu… Có phải cậu muốn nhóm mình tan rã không?”
Mạc Bân nhìn về phía hắn, bình tĩnh gật đầu: “Đúng.”
Đồng Kiếm tức đến mức dùng sức đập lên bàn, nghiến răng hỏi: “Vì sao?”
“Còn vì sao nữa? Trong lòng mọi người đều hiểu rồi đấy thôi, sớm muộn IUD cũng sẽ phải giải tán. Anh Tiêu, anh cho rằng em không biết ư, anh chiêu mộ Giải Dương vào nhóm là vì muốn cho IUD lại một lần nữa huy hoàng, lấy xuống cái mũ IUD lỗi thời, IUD phù dung sớm nở tối tàn, để mọi người nở mày nở mặt tách ra solo. Thậm chí anh còn muốn nhân cơ hội này nâng Giải Dương lên, nhưng trên đời nào có chuyện lý tưởng như vậy.”
Vẻ mặt của Mạc Bân rất lý trí, lý trí đến cay nghiệt: “Để phát triển IUD một lần nữa cần bao lâu? Một năm, hai năm, ba năm? Đồng Kiếm, Kha Lam, tuổi của chúng ta còn đủ để giày vò được thêm mấy năm đây? Mọi người tách ra solo sớm một chút chẳng lẽ không tốt hơn sao? Vừa hay có Giải Dương xuất hiện, vậy thì để cậu ta trở thành mồi lửa cho việc nhóm tan rã đi, chỉ cần đổ lỗi cho cậu ta là mọi người có thể phủi tay sạch sẽ mà solo, còn có thể nhân đó mà kiếm một chút đồng tình của quần chúng. Anh cũng là vì tốt cho mọi người thôi.”
Tất cả không dám tin nhìn Mạc Bân, không thể tin được gã lại có thể nói ra những lời đó.
Hồ Tiêu tức giận đến run cả tay: “Mạc Bân, thế nhưng dựa vào cái gì mà lại bắt Giải Dương làm người gánh chịu? Cậu ta mới 20 tuổi, là cái tuổi tươi đẹp với cả một tương lai phía trước, cậu làm như vậy là hủy hoại thằng bé!”
“Dựa vào cái gì à.” Mạc Bân rũ mắt xoay điện thoại: “Dựa vào việc thằng đó xui xẻo thôi.”