Edit: Ry
Giải Dương lên xe rồi không nói gì nữa, vẻ mặt nặng nề. Rất hiếm khi anh có dáng vẻ khó chịu như vậy.
Ngô Thủy nhìn anh qua kính chiếu hậu, quan tâm hỏi: “Ông chủ, anh vẫn ổn chứ?”
“Không sao.” Giải Dương điều chỉnh nét mặt, lấy di động ra gọi điện cho Hồ Tiêu, nói chuyện bị đám chó săn chặn đường.
Hồ Tiêu đang rất hồ hởi thảo luận phương án trang hoàng với công ty nội thất, vừa nghe xong đã tức điên, gầm ghè: “Mạc Bân đúng là học được trọn vẹn cái phong cách thích gây sự của Hoàng Thiên, thế mà còn kéo cả Long Thụ Vưu vào. Thằng đó thừa biết là nhà họ Long hay Long Thụ Vưu đều không dễ chọc, nó cố tình gây thù chuốc oán cho cậu đây mà!”
“Thằng đó đang gây thù chuốc oán cho chính nó. Anh nhớ để chừa hai cái ghế VIP ở chính giữa cho tôi, gửi cho Mạc Bân và Long Thụ Vưu mỗi người một vé, nhớ phải là ghế ngay cạnh nhau.”
Hồ Tiêu ngỡ ngàng: “Hả? Gửi cho Long Thụ Vưu á?”
“Ờ. Mạc Bân đã lôi Long Thụ Vưu vào thì tôi muốn mời luôn Long Thụ Vưu đến, để hắn ta nghe xem bài nhạc tôi sáng tác rốt cuộc có phải của hắn hay không. Lúc gửi vé cho Long Thụ Vưu, anh có thể gửi luôn cả bản ghi âm đầu tiên ca khúc mới của chúng ta cho hắn, nghe xong chắc Long Thụ Vưu sẽ muốn đến hơn. Tôi muốn xem xem, sau khi tôi nói thẳng với đám chó săn kia rằng chính Mạc Bân muốn lôi Long Thụ Vưu vào, hai người đó còn ngồi cạnh nhau, Mạc Bân sẽ giải thích như thế nào!”
Nghe ra được sự lạnh lẽo trong giọng Giải Dương, Hồ Tiêu tưởng tượng cảnh Mạc Bân ngồi cạnh vị thiên tài quái gở Long Thụ Vưu kia, lập tức thấy thoải mái hơn, lại có phần xoắn xuýt, hắn hỏi: “Lỡ Mạc Bân không đến thì sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT