Lúc đó tôi chỉ nghĩ, con chó nhà Trần Lăng Tuyết còn sống tốt hơn tôi.

Tuy nó hơi thô nhưng mà nó thật, Trần Lăng Tuyết cũng nói sự thật chứ không phải cố ý châm chọc tôi, nên tôi cũng chẳng cảm thấy sỉ nhục gì lắm.

Trần Lăng Tuyết được thiết lập là một nữ phụ độc ác, nhưng cô ấy chỉ hay gây sự với nữ chính thôi.

Chỉ là miệng nhanh hơn não, tính tình nóng nảy, não để bên ngoài. Trần Lăng Tuyết là kiểu người thẳng tính nhưng bộp chộp, cũng không có ý xúc phạm gì người khác.

Quan trọng nhất là cô ấy đã hứa cho tôi một căn biệt thự. Một căn này cũng 10 triệu là ít đấy!

Nhờ ơn nhờ phước của Niếp Khương, tôi có thể sẽ không được chạm tay vào giấc mơ triệu phú đó nữa.

Niếp Khương nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của tôi, bèn nắm lấy tay tôi và nghiêm túc nói: "Chúng ta không cần bố thí. Biệt thự là cái gì? Một căn biệt thự là có thể sỉ nhục người khác sao?"
 

Trời ơi ai mượn? Trời ơi ai mướn? Mắng vài câu mà được 10 triệu thì có làm sao?

Trong lòng tôi đã thầm chửi mấy lần.

Hai người họ lại chuẩn bị gây sự trước cửa nhà tôi, còn Trần Lăng Tuyết nhìn tôi ngày càng ác cảm.

10 triệu của tôi sắp bay đi rồi.

Tôi ngay lập tức bịt miệng Niếp Khương.

"Đừng nói nhảm, đừng chậm trễ tôi kiếm 10 triệu, nếu không tôi lấy chảo ra dí vào đầu cậu bây giờ!"
 

Cứ nơi nào có nữ chính, kiểu gì cũng sẽ có nam chính vô tình đi ngang qua.

Dựa theo quy luật của tiểu thuyết, cảnh tượng này là nữ phụ độc ác và “chó săn” đang bắt nạt nữ chính đáng thương.

Còn nam chính sẽ như đấng cứu thế từ trên trời rơi xuống.

Tôi chỉ lấy tay bịt miệng Niếp Khương để cô ấy im miệng lại, đừng có phá hỏng cơ hội trở thành triệu phú của tôi nữa.
Kết quả là, Tề Văn không biết từ chỗ nào nhảy ra.

Trên tay cậu ta vẫn đang cầm một cuốn sách, vừa thấy ba người chúng tôi đi cùng nhau, cậu ta lập tức bỏ cuốn sách trên tay xuống, vừa chạy vừa chỉ trích Trần Lăng Tuyết.

"Cậu lại bắt nạt Niếp Khương à?"

Trần Lăng Tuyết đang đứng hóng hớt thì lập tức lặng người.

Sau khi kịp phản ứng lại, khuôn mặt cô ấy toàn là vẻ tủi thân đau khổ.

Niếp Khương cuối cùng đã đẩy tay tôi ra và đứng cùng với nam chính.

Cảnh này một lần nữa làm tổn thương sâu sắc trái tim của Trần Lăng Tuyết.

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tiểu Thần Tài này, tôi lại nghĩ đến chuyện cô ấy hứa cho tôi một căn biệt thự 10 triệu.

Tôi là cái chân chó của cô ấy, cũng tình nguyện làm cái bàn vả để vả vào miệng mấy tên kia.

Tề Văn chuẩn bị mắng Trần Văn Tuyết, tôi đã lấy ra một ổ bánh mì rồi nhét vào miệng cậu ta.
"Câm miệng lại."

"Vừa rồi là tôi bịt miệng Niếp Khương, muốn trách thì trách tôi đây này!"

Dù sao tôi cũng chỉ là cái bia đỡ đạn trong tiểu thuyết. Nam chính có hiểu lầm thì cũng kệ cậu ta, tôi cũng chả mất miếng thịt nào.

Ngược lại còn khiến cho Tiểu Thần tài Trần Lăng Tuyết có thể vui vẻ hơn nữa.

Nhưng Tề Văn quả thực vẫn có bộ não của nam chính, ánh mắt nhìn tôi vẫn rất thân thiện, thậm chí còn nghiêm túc lắc đầu.

"Không. Không phải cô ấy ra lệnh thì sao cậu lại làm ra chuyện này?"

Nghe rất có đạo lý, nhưng tôi bịt miệng là để nữ chính đừng có cản đường tiền tài của tôi. Đâu có liên quan gì đến Trần Lăng Tuyết?

Miệng tôi nhanh hơn não, lập tức chửi ngay: "Cậu bị dở người à?"

Tôi cũng rất khổ não. Mỗi ngày bị Trần Lăng Tuyết mắng, tôi cũng học được không ít câu mắng chửi người.

Niếp Khương nhìn tôi mắng Tề Văn, lập tức xông ra ở trước mặt cậu ta và bắt đầu chỉ trích tôi: "Lâm Bối Bối, sao cậu có thể vì mấy đồng tiền dơ bẩn ấy mà cúi đầu?"

Một căn biệt thự 10 triệu mà còn dám nói với tôi là vài đồng tiền dơ bẩn?

Tôi nhìn Niếp Khương, khẽ mỉm cười: "Cậu cũng bị dở người à?.

Số tiền này tôi không thể tự tay kiếm được. Nên là đừng có cản trở đường tiền tài của tôi!

Cuộc chia tay không mấy vui vẻ. Trần Lăng Tuyết bị anh Văn của cô ấy hiểu lầm, lại còn nhìn thấy bóng lưng hai người họ rời đi nữa.

Trần Lăng Tuyết kéo tôi thật mạnh, bảo tôi nghe âm thanh cõi lòng cô ấy tan nát.

Tôi bị áp đầu trước người Trần Lăng Tuyết, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của cô ấy đập trong lồng ngực.

Này, hình như… hơi ấy thì phải…

Đứng giữa đường phố mà làm ra hành động này thì dễ khiến người ta hiểu lầm lắm.

Một cô gái ở bên kia đường đã lén giơ điện thoại di động lên chụp ảnh, chỉ thiếu dòng chữ "Tôi đến hít ke của OTP rồi đây" viết trên mặt.

Thật là một vấn đề khó xử.

Trần Lăng Tuyết vẫn đang chìm trong nỗi đau khổ của mình.

Khi màn đêm xuống, cô ấy dứt khoát kéo tôi vào một quán rượu gần đó. Trần Lăng Tuyết phất tay rồi gọi một bàn rượu.

"Tối nay không say thì không về, nhất định phải khóc với tôi một trận!"

Nói xong, cô ấy lại gần và xì mũi vào áo tôi.

Trời ơi tôi muốn khóc quá. Bộ quần áo này cũng cả nghìn USD đấy!

Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, nước mũi Thần tài cũng có thể phù hộ cho tôi nhanh kiếm được tiền.

Tôi run rẩy ngồi trong góc, nhìn Trần Lăng Tuyết uống hết chai này đến chai khác. Tôi vừa định ngăn cản thì cô ấy lại dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn tôi.

Thần Tài nổi giận rồi, cái chân chó là tôi cũng không ngăn nổi. Chỉ còn cách đợi cô ấy say rồi tôi sẽ tìm cách đưa cô ấy về nhà vậy.

Cô ấy vừa khóc huhu vừa oán giận. Lâu lâu lại nấc cụt một cái.

"Bối Bối, cậu nghĩ tại sao anh Văn lại không thích tôi?"

"Hức... trông tôi không đẹp à? Hức…"

Trần Lăng Tuyết ngay lập tức đến gần và phả mùi rượu vào mặt tôi. Tôi yên lặng lui về phía sau một chút.

Cô lại nhào qua rồi mím môi khóc: "Hơn nữa, ngực của tôi còn lớn hơn của Niếp Khương, ngực cô ấy như cái sân bay vậy, anh Văn thích cô ấy ở điểm nào?"

Nói xong còn định để tôi tự mình kiểm chứng nữa.

Tôi vội vàng xua tay.

"Trời ơi, không cần, không cần đâu."

Nếu tôi sờ thật, mọi người xung quanh sẽ tưởng là chúng tôi chơi les mất.

Cô ấy lại gào lên khóc, khóc xong thì đột nhiên im lặng.

"Lâm Bối Bối, hôm nay là sinh nhật của cậu đúng không?"

Tiểu thư xinh đẹp bất chợt lại nhớ tới chuyện này. Nhưng cô ấy say quá rồi, tôi bắt đầu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.

Tôi gật đầu.

Trần Lăng Tuyết lấy điện thoại ra để xem giờ, sau đó dựa vào bàn đứng dậy rồi chạy đến quầy thu ngân để nói chuyện với ông chủ.

Tôi định đi tới nhưng cô ấy lại lườm tôi.

"Ngồi ra đằng kia cho bà đây, cấm nhúc nhích!"

Thần Tài đã nói thì tôi đương nhiên phải nghe. Tôi cũng nhìn xuống thời gian trên điện thoại của mình.

11h55.

Còn năm phút nữa là qua sinh nhật tôi rồi.

Khi Trần Lăng Tuyết quay lại, cô ấy giấu hai tay ra sau lưng và mỉm cười.

"Không kịp mua bánh ga-tô, cái này cho cậu."

Nói xong, cô lấy đồ trong tay ra.

Một mẩu bánh mì với cây nến, trông hơi khó coi. Nhưng lòng tôi lại rất ấm áp.

Kể từ khi tôi đến thế giới này, tôi không có bất kỳ người thân nào cả. Sinh nhật thì có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ có cô ấy là cho tôi cảm thấy ngày này quan trọng.

Những người khác nghĩ rằng Trần Lăng Tuyết là một nữ phụ độc ác.

Nhưng khi tự mình trải qua thì mới biết, cô ấy chỉ đơn giản là một tiểu thư được chiều hư nên sinh ra kiêu căng khó gần.

Thực ra tính tình cô ấy cũng không phải là xấu xa.

Trần Lăng Tuyết lại nấc một tiếng: "Mau ước đi!"

Dưới ánh mắt háo hức chờ đợi của cô ấy, tôi xúc động nhắm mắt ước nguyện.

Trần Lăng Tuyết lại vỗ vào mu bàn tay tôi. Tôi mở mắt ra nhìn cô ấy.

Trần Lăng Tuyết ôm mặt cười phớ lớ: "Nhất định phải ước tôi có thể ở cạnh anh Văn."

Vừa cảm động một chút thì lại biến thành cảm lạnh rồi.

Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu chân thành ước nguyện:

"Tôi hy vọng… một ngày nào đó, cô gái ngốc nghếch bên cạnh tôi có thể gặp được người thực sự thích cô ấy."

Trần Lăng Tuyết tốt như vậy, cô ấy nên được ai đó yêu thương.

Khi tôi mở mắt ra thì Trần Lăng Tuyết đã say đến mức ngủ gục trên bàn.

Điện thoại di động của cô ấy vang lên, trên đó có mấy chữ to đùng — Anh trai vô địch trời đất.

Tôi vội vàng nghe máy:

"Xin chào, Trần Lăng Tuyết say rồi, anh có thể đến đón cô ấy được không?"

Nếu có thể giao cho anh trai cô ấy thì sẽ đảm bảo an toàn hơn. Bên kia ậm ừ vài câu rồi cúp máy.

Mười phút sau. Một người đàn ông mặc áo khoác đen mở cửa và bước vào.

Chà, cũng đẹp trai thật đấy.

Đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, nước da trắng trẻo, ước chừng cao khoảng 1m8.

Gen của gia đình này tốt thật.

Có lẽ là do mắt chó của tôi nhìn quá chăm chú, anh lập tức bước lại gần tôi.

"Lâm Bối Bối?" Giọng nói có chút trầm thấp.

"Vâng, là tôi."

"Tôi là Trần Trí Dương, anh trai của tiểu Tuyết."

Trần Trí Dương giới thiệu xong thì nhìn thấy em gái mình đã say thành con ma men, lông mày lập tức nhíu lại.

"Sao mà lại uống lắm vậy?"

Tôi vừa định tìm lý do cho Trần Lăng Tuyết, không ngờ anh còn hiểu cái nết của em gái mình hơn.

"Lại tìm Tề Văn đúng không? Thằng đó cũng có để ý đến mày đâu, cứ mặt dày làm cái lốp dự phòng làm gì?" Trần Trí Dương tức giận.

Anh cúi người ôm Trần Lăng Tuyết, khiến cho Trần Lăng Tuyết từ từ tỉnh dậy.

Nhưng mà cô ấy đã say đến mơ hồ, bỗng nhiên lại cười lớn một tiếng: "Anh Văn tới tìm em à?"

Trần Trí Dương không thèm nói chuyện.

Trần Lăng Tuyết ngay lập tức vòng tay qua cổ anh.

"Anh Văn, thật sự là anh cũng thích em."

"Nào, chúng ta hun nhau một cái."

Khụ khụ…

Tôi lặng lẽ đưa tay lên che mắt.

Sắc mặt Trần Trí Dương không được tốt lắm, lập tức quay mặt đi chỗ khác rồi gào lên: "Đừng có sờ nữa, bố mày không phải anh Văn của mày!"

Cả gia đình này tấu hề như nhau.

"Anh đưa em về nhà trước nhé." Anh quay sang nhìn tôi.

Tôi vội xua tay: “Không cần đâu, đường ngắn lắm, em tự đi bộ về được.”

Nhưng anh vẫn rất kiên trì. "Con gái đi buổi tối không an toàn, để anh đưa em về."

Nói xong, anh nhìn thấy bánh mì với nến đang đặt ở trên bàn.

"Hôm nay là sinh nhật của em?"

Tôi lắc lắc điện thoại: "Chính xác là ngày hôm qua."

Trần Trí Dương không nói nữa, anh bế em gái lên xe rồi cẩn thận đắp chăn cho Trần Lăng Tuyết.

Cô ấy ngồi ghế sau một mình, tôi chỉ đành ngồi xuống ghế phụ.

Trần Trí Dương bảo tôi nói địa chỉ nhà, dọc đường đi thì anh ấy cũng không nói thêm câu nào nữa.

Khi xe dừng trước cửa nhà tôi, tôi định bước xuống xe thì anh lại đưa cho tôi một tấm thẻ.

"Em gái anh tính tình nóng nảy, chơi với nó nhiều khi em sẽ tủi thân. Bình thường nếu nó buồn thì còn phiền em ở cạnh nó một lúc. Tính tình nó không tốt cũng không có bạn bè gì, phiền em thông cảm cho nó."

"Còn nữa, nếu có đến chỗ nào liên quan đến Tề Văn thì phải nói cho anh biết trước."

Nếu theo logic bình thường thì tôi không thể lấy cái thẻ đó được.

Nhưng mà… cái thẻ đó đẹp quá.

Tôi lại thò cái bàn tay chó của mình ra.

"Được, em sẽ chăm sóc em gái anh."

Mãi đến lúc cầm thẻ trên tay thì tôi mới mơ hồ tỉnh lại. Nhưng quá muộn rồi, biết làm sao được, đành để tự nhiên thôi.

Ngại quá…

Tôi mở cửa bước xuống xe, giọng nói của Trần Trí Dương vang lên sau lưng tôi:

"Quên chưa nói, chúc mừng sinh nhật em."

Tôi vẫy tay chào anh rồi chạy thẳng vào nhà mình.

Dù là lời chúc muộn nhưng mà tôi vẫn rất vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play