Tôi hỏi cô ấy: “Vậy cậu còn thích Tề Văn không?”
Cô ấy vùi đầu vào gối, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn tôi.
“Nếu như có một ngày, cậu phát hiện anh trai tớ là một lão già vừa mập vừa xấu, hay hút thuốc uống rượu, khuôn mặt kia cũng là giả, toàn bộ ấn tượng đều mất hết, cậu còn thích lão ấy không?”
Tôi lặng lẽ trầm mặc.
Tôi vốn là đứa mê tiền mê sắc, tôi cũng chưa nghĩ tới trường hợp này bao giờ.
Nhưng ít nhất là Trần Lăng Tuyết đã không còn dính vào Tề Văn nữa.
Tuy rằng ánh mắt khi nhìn Niếp Khương vẫn chưa có nhiều thiện cảm, nhưng cũng không đến mức lao vào gây sự hay cắn xé nhau cả ngày.
Trần Lăng Tuyết vốn nên là phượng hoàng kiêu hãnh, nhưng chỉ vì bị phồn hoa mê hoặc, cuối cùng chân thành chỉ đổi được chân gà sả tắc và bàn tay nồng nàn mùi phân bón của Tề Văn.
Bây giờ thì ổn rồi. Không còn thích Tề Văn nữa, cô ấy chỉ là cô gái nhỏ vui vẻ vô tư.
“Nhớ đến những trò đội quần mà tớ làm cho suốt những năm qua, tớ không còn mặt mũi đâu mà đối mặt với mọi người nữa.”
Nên Trần Lăng Tuyết đã lên kế hoạch đi du lịch nước ngoài một thời gian.
Trần Trí Dương và tôi tiễn cô ấy ra sân bay.
Dù sao tôi cũng là tay sai của cô ấy lâu như vậy, tiểu Thần Tài ngày nào cũng mắng tôi, nhưng lại cho tôi rất rất nhiều tiền.
Tôi không muốn rời xa Trần Lăng Tuyết.
Nhưng cô ấy lại đẩy tôi ra, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết:
“Chị đây hư nhưng không hỏng, nếu có hỏng thì là hỏng có mê trai, rõ chưa. Tớ quyết tâm rồi, đừng có cản trở tớ đi ngắm nhìn thế giới.”
Sau khi nói hết, cô ấy cầm cái vali đi vào bên trong.
Một bước, hai bước…
Trần Lăng Tuyết dừng lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
Là một anh chàng dáng người tiêu chuẩn, mặc quần đen sơ mi trắng đang đứng cách đó không xa.
Trần Lăng Tuyết lập tức bỏ vali xuống, đi theo sau chàng trai kia như người mất hồn.
Tôi nhanh chóng chạy đến và ôm lấy cô ấy.
“Ối bà già của tôi ơi, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Cô ấy nghiêm túc đẩy tôi ra.
“Mùa xuân của tớ sắp đến, tớ phải bắt được cơ hội này!”
Lại rơi vào một tình yêu đơn phương khác từ cái nhìn đầu tiên…
Trần Chí Dương nắm tay tôi.
Hai chúng tôi nhìn theo bóng lưng của Trần Lăng Tuyết.
Chỉ cần đừng liên quan gì đến Tề Văn, để cho nam chính và nữ chính thuận lợi ở bên nhau, tất cả những việc khác đều có thể thành được.
“Anh có nghĩ Tiểu Tuyết sẽ có được tình cảm mà cô ấy muốn không?”
Trần Chí Dương nắm chặt tay tôi.
“Anh cũng không biết nữa. Nhưng anh chắc chắn là mình đã có được rồi.”
Tín hiệu lên máy bay vang lên ồn ào.
Và người tôi thích đang ở ngay trước mặt tôi.
Tôi, một kẻ tham tài háo sắc, lại có thể nhận được những thứ tốt nhất ở thế giới này.
[Hoàn]