Tiêu Sở Lam ngã xuống đất, thật tiếc vì mọi công sức băng bó vết thương của Chu Diểu đều trở nên công cốc.
Nhưng thay vì thấy đau thì Tiêu Sở Lam lại cảm thấy rất khó xử, bởi bấy giờ ở đó không chỉ có mình cô và Trạch Vũ, Chu Diểu bám đuôi phía sau đã nhìn thấy hết rồi.
Tiêu Sở Lam dù biết Chu Diểu đi theo mình cũng không hề suy nghĩ gì, càng an tâm hơn vì có sự hiện diện của anh ta.
Cho đến khi gần tới nhà mình, Tiêu Sở Lam mới đuổi Chu Diểu đi, anh ta chỉ nghe, không nói gì, nhưng khi thấy anh ta quay đi thì Sở Lam cũng an tâm rảo bước về nhà.
Rồi sự an tâm đó của cô bị đâm thủng, Trạch Vũ nhìn cô với ánh mắt như bắt quả tang người vợ đi khuya làm chuyện xấu. Ánh mắt không có phần nào là thiện chí.
“Đi đâu?”
Tiêu Sở Lam không muốn tiếp chuyện, phần vì không muốn cãi nhau, phần vì cô đang cảm thấy rất đau nên muốn đi nghỉ sớm, trực tiếp lướt qua Trạch Vũ.
Bình thường bị anh ghét bỏ không muốn nói chuyện, thường xuyên chê cô phiền rồi bỏ khỏi nhà, hôm nay cô mệt rồi, không có nhã hứng làm phiền anh.
Vừa ý anh ta rồi, anh ta chắc sẽ để yên cô nghỉ ngơi.
Nhưng tính cách Trạch Vũ bây giờ chẳng ra làm sao, anh ta thô lỗ ghì mạnh tay cô ép sát lên tường, giọng điệu dọa người:
“Điếc rồi nên không nghe thấy câu hỏi hửm?”
Nhịn nhục là điều Sở Lam thường hay làm, nên lần này cô cũng sẽ như vậy.
Bình thường Trạch Vũ sỉ nhục cô chán rồi sẽ tự động rời đi, chỉ là gần đây anh ta có xu hướng bạo lực, cô càng không dám nói gì.
Tiêu Sở Lam sợ nhất là bị đau, ngày trước khi chịu đau đớn đều có người dỗ, bây giờ cô chỉ còn một mình, càng không dám gây chuyện.
Nhưng có vẻ bộ dạng chịu đựng của cô lại khiến Trạch Vũ rất tức giận, anh ta bị cơn giận làm mù mắt, không nói gì liền hất nhẹ cô một cái.
Trạch Vũ chắc chắn mình hất ra rất nhẹ nhàng, lại không biết cô chân tay không thuận, đều có vết thương, trụ không vững nên ngã thẳng xuống đất.
Vết thương thấm qua băng gâu đỏ sẫm, Tiêu Sở Lam bộ dạng khốn khổ ngồi dưới nền đất lạnh, tâm tư trĩu nặng.
Bàng hoàng, khi này Trạch Vũ mới nhận ra cô bị thương, anh ta có chút hối hận định chạy tới đỡ cô, ai ngờ được một tên khác đến hớt tay trên của anh, còn dùng khuôn mặt vô cùng giận dữ nhìn anh.
Chu Diểu trước mặt anh ta đỡ Sở Lam dậy, còn đứng chắn trước mặt cô bảo vệ.
Bộ dạng không biết điều đó của Chu Diểu, Trạch Vũ còn đang tự hỏi không biết là tên nào lắm chuyện, nhưng khi nhìn kỹ lại, tên này là kẻ trong bức ảnh kia cùng với Sở Lam.
Hôm nay anh ta tức giận như thế, cũng là vì có người gửi cho anh ta một bức ảnh Sở Lam được một người đàn ông bế đi, kèm với dòng tin nhắn “vợ của anh ra ngoài tìm đàn ông.”
“Cô cũng giỏi đấy, dám ra ngoài tìm đàn ông? Còn để hắn ra mặt chặn tôi? Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô tiếp theo đây?”
Chu Diểu nghe không lọt, siết chặt nắm đấm, muốn đi đến trước mặt Trạch Vũ.
Sở Lam không muốn lớn chuyện kéo tay Chu Diểu lại, mới ngăn được người này không động tay chân với Trạch Vũ.
Nhưng qua mắt Trạch Vũ lại trở thành hai kẻ này tay nắm tay, thân mật yêu thương nhau.
“Chuyện của tôi, anh đừng dính vào, mau về đi.”
“Nhưng mà…”
“Mới đó mà đã có sức chim chuột rồi? Tôi còn tưởng cô yêu tôi đến mức chuyện gì cũng dám làm?”
Sở Lam không dám đáp, cũng chẳng dám thừa nhận, lời anh nói có lẽ đúng, cô quả thật có thể vì anh mà chuyện gì cũng dám dung thứ.
Nhưng cô như thế, đối với Trạch Vũ mà nói đây chỉ là một chuyện có thể lôi ra để sỉ nhục cô mà thôi.
Chắc Trạch Vũ thấy cô rất ngu ngốc? Cô cũng cảm thấy thế.
“Anh cảm thấy chuyện này rất vui ư?” Chu Diểu gằn giọng, “Một tên khốn nạn rác rưởi.”
Trạch Vũ bị mắng là khốn nạn, nhưng anh ta lại bật cười.
“Haha! Tôi rác rưởi khốn nạn, nhưng tôi vẫn là chồng cô ta, khốn nạn thường đi theo đôi đấy, cậu biết cái thá gì về Tiêu Sở Lam mà chõ mũi vào chuyện người khác?”
Tiêu Sở Lam run lên, khốn nạn thật, cô không nói nhưng trực trào sắp khóc rồi.
Chu Diểu không đành lòng nhìn cô gái tốt như Sở Lam bị một tên chẳng ra gì mắng chửi, tức quá nói:
“Một kẻ như anh không xứng đáng với cô ấy.”
Trạch Vũ nhếch mép: “Nhưng tôi là chồng cô ấy, xứng hay không không phải rất rõ sao?”
“Anh cứ nhấn mạnh mình là chồng của cô ấy? Có tên chồng nào khốn nạn để vợ mình đi một mình ngoài đường mặc thây không quan tâm, không biết cô ấy xảy ra chuyện gì vừa gặp đã muốn hành hung, xô cô ấy ngã như anh không?”
“Không có một thằng đàn ông tốt nào lại thượng tay hạ cẳng chân với vợ mình cả, anh cảm thấy cô ấy sẽ chịu đựng mãi ở bên một kẻ như anh à? Một tên ngu độn, còn cho rằng cô ấy sẽ không ly hôn với anh à?”
Chu Diểu cứ thế mà mắng, mắng đến hết lời để nói, nhưng mấy cái đạo lý đó Trạch Vũ lại chẳng đoái hoài tới mà gạt phăng đi hết, chỉ nói một câu:
“Người tình của cô nói nhiều như thế, cô cũng muốn ly hôn đúng không?”
Trạch Vũ nở một nụ cười không rõ nhìn cô, Tiêu Sở Lam sợ hãi co rúm, lắc đầu lia lịa, sau đó đẩy Chu Diểu, đứng quay lưng về phía Trạch Vũ.
“Anh về đi, anh Chu.”
“Em còn tiếc rẻ gì một kẻ không ra gì? Em…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Manh Thê Phúc Hắc2.
Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây3.
Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?4.
Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận=====================================
“Tôi sẽ không ly hôn, trái tim của tôi chỉ thuộc về một mình anh ấy, mong anh hiểu cho và hãy trở về đi!”
Trạch Vũ nở một nụ cười đắc thắng, quả nhiên anh ta không phán đoán sai.
Tiêu Sở Lam sẽ không dám ly hôn với anh, cho dù là có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Anh ta còn vì muốn chọc tức Chu Diểu, thân mật khoác vai cô đi vào nhà, để lại Chu Diểu bên ngoài như tượng sau tiếng cạch đóng cửa.