Tiêu Sở Lam đã làm sai rồi, cô nhầm và đem hạt thức ăn cho chó cỡ lớn cho mèo ăn, sau đó khiến nó… bị nghẹn.

Mèo con không chết, vì nó được đem đến bệnh viện thú y kịp thời, chuyện này để Trạch Vũ phát hiện, anh đã đánh cô, vì cho rằng cô không nghe lời anh, sau lưng anh nén nút dở trò với một con động vật.

“Tiêu Sở Lam cô bị điếc à? Tôi hỏi cô, tại sao lại động vào hai đứa nó? Cô muốn hại chết chúng à? An Kiều cô hại chết còn chưa đủ nên cô định khiến nó cũng chết cùng?”

Trạch Vũ nghiến răng nói ra từng từ một, anh ta hoàn toàn không nghĩ rằng đây là một tai nạn, mà tất cả đều là do cô.

An Kiều cũng vậy, anh ta cũng vậy, dính đến Tiêu Sở Lam chính là một loại đen đủi.

“Em không cố ý, em...”

“Cô vô tội, ha ha, thật nực cười! Từ bao giờ cô có thể trơ trẽn nói mình không có tội thế?”

Tiêu Sở Lam cúi gằm mặt, không dám cãi lại lời nào.

“Cút về và tự sám hối đi. Đừng có lảng vảng trước mắt tôi. Chướng mắt.”

Đối với lời mắng nhiếc đó, Tiêu Sở Lam đem mặt đầy tội lỗi trở về nhà.

Hôm nay cô phải giữ bình tĩnh, bởi hôm nay cô không thể nào buồn bã thêm được.

Mẹ cô ngày hôm nay sẽ đến thăm cô, để xem cô thật sự ổn hay không.

Với tình trạng hiện tại cô không dám về, viện cớ đại khái với mẹ mình rằng đi ra ngoài chơi với chồng, nói mình không về được, rồi ôm cái mặt sưng đi lang thang ngoài đường.

Chắc là cô không về được, nhưng cứ đi ngoài đường mãi cũng không ổn, cuối cùng cô rẽ vào một quán ăn nhỏ, ngồi lại đó một lúc lâu.

Tiêu Sở Lam gọi cho mình một bát mì và một cốc nước cam, ngồi một mình trong góc nhìn bát mì.

Mì rất ngon, đây là quán quen của cô khi trước. Nhưng tâm trạng không ổn, thế là bát mì cũng trương lên và không thể ăn nữa.

Ông chủ quán thấy cô ngồi im mà không chịu ăn, nghĩ do bát mì hỏng, ông ấy lên bê một bát mì khác ra thay cho cô.

“Sở Lam phải không? Lâu rồi không gặp, dạo này cháu vẫn ổn chứ?”

Thấy có người tới, Sở Lam hơi chột dạ cúi đầu, một phần vì ngại, một phần lại vì vết tích trên mặt chưa dịu đi nên không dám để người khác nhìn.

“Chú Chu chú không cần đổi cho cháu đâu. Cháu…”

“Chú biết là con nhóc cháu kén ăn, nói đi, có phải tay nghề dạo này của chú tệ đi rồi, nên cháu mới không ăn nổi không?”

“Không ạ, do cháu thôi ạ, mì của chú ngon lắm…”

Chu Phúc nghe vậy bĩu môi thở dài:

“Vậy mà vẫn có người chẳng thèm đến quán tôi suốt hai năm qua đó.”

Kể từ lúc nghỉ chơi với An Kiều và phát hiện cô bạn với Trạch Vũ đang yêu nhau, cô cũng không còn qua lại chỗ này để ăn mì nữa.

Một là vì sức khỏe không cho phép, hai là vì chỗ này là nơi khi trước cả ba bọn họ tụ họp, cô không dám tới đây một mình…

Còn hôm nay vì sao lại tới đây, cô cũng không rõ lý do là gì.

“Ha ha, cháu có chút bận…”

“Thế An Kiều, Trạch Vũ đâu? Cháu không nói, nhưng hai đứa nó cũng không thể bận đến mức không tới chứ?”

Chu Phúc không biết việc An Kiều đã chết, cũng không biết Trạch Vũ bây giờ tính tình đã thay đổi, nếu hôm nay không phải Tiêu Sở Lam tới đây thì chú ta có lẽ cũng không nhớ đến hội bạn ngày xưa thân thiết ấy. Bây giờ mọi thứ đã đổ vỡ tan tành rồi, Tiêu Sở Lam lại không biết phải nói thế nào.

“Chú Chu, An Kiều đã chết từ hai năm trước rồi ạ.”

Cô cúi đầu thấp hơn nữa, tưởng chừng như sắp chạm đầu xuống bàn, Chu Phúc cũng ngầm hiểu ra, vỗ vai cô an ủi.

“Cháu đã vất vả rồi.”

Chú ấy biết cô có lẽ vì không muốn nhớ chuyện cũ, nên rất thông cảm, còn chu đáo chuẩn bị cho cô một bát hoành thánh khác cho cô.

“Chắc là cháu vẫn còn thích ăn hoành thánh, cháu cũng đâu có thích ăn mì, chỉ có An Kiều mới thích ăn mì thôi mà…”

Tiêu Sở Lam thấy chú còn nhớ, trong lòng trực trào muốn khóc.

Phải, cô biết rất rõ An Kiều thích ăn mì, cô không thích ăn mì.

Nhưng xong cô vẫn gọi một bát mì ấy ra.

Chu Phúc vỗ vai an ủi cô.

“Đừng khóc, cháu xinh đẹp thế này sao lại khóc? Không ăn được mì thì dừng ăn, chú sẽ đem vào trong, hoành thánh này cháu ăn đi.”

Sở Lam lắc đầu, tay lại không buông bát mì.

“Có lẽ từ giờ cháu sẽ thích ăn mì thôi chú ạ.”

Sở Lam nói xong, cầm đũa bắt đầu ăn.

“Chú đừng nhìn cháu như thế, cháu không sao mà.”

Cô ngẩng mặt mỉm cười, đã để ông chủ quán nhìn thấy vết tích trên mặt.

“Cháu…”

Tiêu Sở Lam vội vàng che mặt đi. Sợ chú lo lắng còn nói:

“Cháu bị ngã ạ, chú đừng quan tâm đến cháu, chú mau chóng trở lại làm việc của mình đi, đừng để khách đợi lâu.”

Bỗng nhiên lúc này khách đến ăn mì lại càng đông hơn, Chu Phúc không có cách nào sao nhãng lại phải quay trở lại công việc của mình, để lại bát hoành thánh trên bàn cho cô.

“Ăn xong cháu chờ chút nhé! Chú có chuyện muốn nói với cháu.”

Chú Chu để lại cô ở đó, một lúc sau đó chú ấy quay lại tìm cô, bát mì đã hết, còn hoành thánh đã nguội lạnh từ lâu rồi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play