Ngay sau khi hoàn thành công cuộc trả thù, Sở Du cũng mất tích. Tang lễ của Tiêu Sở Lam cũng được Chu Diểu tổ chức.

Chỉ có Trạch Vũ vẫn kiên quyết vẫn không tin rằng Tiêu Sở Lam đã chết, bởi An Kiều đã báo mộng cho hắn như vậy.

Thế nên hắn mới chậm trễ, không tìm đến cái chết sớm như thế.

Tuy nhiên, hắn giữ được chấp niệm ấy, lại không giữ được cơ ngơi của ba mẹ hắn, thứ hắn vẫn duy trì cho đến bây giờ.

Trợ lý của Trạch Vũ, âm thầm rút ruột công ty, ngay khi công ty gặp vấn đề, cơ ngơi của hắn chỉ là một cái vỏ rỗng, sụp đổ một cách nhanh chóng.

Người hắn tin tưởng hết mực đó lại là kẻ chính tay hại hắn ngã ngựa, Trạch Vũ đã tìm mọi cách để tìm ra lý do.

Tìm hiểu rồi mới biết, hắn vậy mà là kẻ ngu ngốc đến hết thuốc chữa.

Trợ lý của hắn, kẻ cung cấp cho hắn không ít thông tin về gia đình của Tiêu Sở Lam, lại là kẻ sớm đã phản bội hắn từ lâu.

“Bán chủ cầu vinh, cậu phản bội tôi còn theo phe của Lâm Phạn, rốt cuộc là vì sao?”

“Ha, chẳng phải đều là tự anh chuốc lấy à?”

Cậu trợ lý nay đã trở thành giám đốc công ty một chi nhánh của nhà họ Lâm, phong thái trái ngược với bộ dạng nhếch nhác của Trạch Vũ hiện giờ, quả thật có phong phạm.

Trạch Vũ không chịu tin, phân bua: “Do tôi?”

Người trước mặt hắn đứng trước mặt hắn, bao căm tức hiện tại, đều xổ ra một tràng:

“Kẻ có lỗi lại đang tỏ ra như kẻ bị hại, trông hài hước thật đấy!”

“?”

“Anh đáng nhẽ ra không nên tin tôi.”

“So với tin người khác, anh xứng đánh ở một mình hơn.”

“Cậu…”

Ôn Liên gật gù. Tự mình xác nhận.

“Cũng phải, kẻ thân thiết nhất với anh, anh còn chưa bao giờ tin tưởng nói gì đến người trung thành với mình. Người chung chăn chung gối với anh, chết thảm như thế, tôi còn ngu ngốc phục tùng một kẻ như anh sao?”

Cậu ta uất ức, đấm thẳng vào mặt Trạch Vũ đang đứng đơ ra như tượng.

Trạch Vũ ngã sõng soài trên đất, không thể đứng thẳng lên.

“Nghiệp là các người tự tạo, trách hay đổ lỗi cho người khác, cái kiểu tâm lý rác rưởi đó, Trạch Vũ anh còn không tự thấy bản thân mình sai hay sao?”

Lời mà Ôn Liên mắng, Trạch Vũ cuối cùng cũng thông suốt hoàn toàn.

Trả thù gì chứ? Hận thù gì chứ? Sai chính là sai, hắn vẫn luôn sai như thế. Cho đến cuối cùng, hắn từ đầu chí cuối đều chỉ là một tên hề không hơn không kém.

Kết cục này của hắn, là do hắn tự mình chuốc lấy…

Trạch Vũ cứ như vậy, bỏ qua cho Ôn Liên, cho hắn dì có căm ghét, hay hối hận vì đã tin tưởng nhầm người như thế.

Đây chẳng phải, là hắn sai hay sao?

Tất cả nguyên căn sự việc, hắn đã tự giết chết hướng đi mà hắn phải đúng rồi.

Hối hận đến muộn, còn không bằng cỏ rác.

Bấy giờ Trạch Vũ mới hiểu được câu nói.

Thế nào là ân hận muốn chết, nhưng chết không được…

[…]

Nhiều năm sau, không còn cái tên Trạch Vũ trên thương trường nữa. Hắn không chết, nhưng cuộc sống của hắn hiện tại…

Chỉ là một kẻ không tiền không quyền, lạc vào đám lưu manh, mỗi ngày đều đi tìm cách để chết.

Không phải, là Lâm Phạn chiêu mộ hắn, nói rằng có cách khiến hắn chết trong đau đớn.

Bản ngã của hắn khiến hắn sa ngã, từ đau khổ ân hận, giờ lại trở thành kẻ lưu manh đầu đường xó trợ, đâm thuê chém mướn, mỗi ngày đều tiếp cận với súng đạn.

Bởi Lâm Phạn nói, bang phái đối địch với ông ta chính là kẻ chủ mưu bắt cóc Tiêu Sở Lam năm đó.

Trạch Vũ không dám đổ lỗi tất cả chỉ vì chuyện đó khiến hắn và Tiêu Sở Lam ra nông nỗi này, nhưng hắn thậm chí chẳng còn lý do gì để sống, nên chỉ còn cách hắn sống vì thù hận, trả thù những kẻ đó.

Chắc chắn sau khi trả thù xong, hắn sẽ tiếp nhận cái chết, đến bồi tội với những người hắn hại chết.

Trạch Vũ châm điếu thuốc, đứng trước rất rất nhiều cái xác la liệt đang nằm dưới cả chân hắn.

Lâm Phạn bước vào vỗ tay tán thưởng.

“Trạch Vũ cậu quả nhiên không thích hợp với mấy công việc sử dụng não, cậu rõ ràng thích hợp sử dụng tay chân hơn!”

Xu hướng bạo lực của hắn, cũng cao thật.

Tiêu Sở Lam rất ghét người sử dụng bạo lực.

“Bớt nói nhảm.”

“Được được được, tôi không nói nhảm. Năm năm rồi mà cậu vẫn khó gần như thế.”

Đã năm năm rồi, hắn cũng…

Thấy Trạch Vũ thở dài.

“Hay tôi cho cậu một ân huệ nhé?”

“?”

“Con trai của tôi đang ở bên Mĩ, cậu tới đó kiếm nó đi.”

Nhắc đến Chu Diểu… không, Lâm Tích, đôi mày mày của Trạch Vũ bất giác nhíu chặt lại.

Hắn nhớ đến những chuyện không tốt đẹp lắm.

“Tại sao?”

“ n huệ dành cho cậu đó.”

“…”

Tuy không vui vẻ mấy, nhưng Trạch Vũ vẫn đồng ý đi Mĩ.

Không vì lý do gì…

Nhưng rất nhanh hành động đó của Trạch Vũ, lại trở thành hành động sáng suốt nhất của hắn.

“Cô… cô là?”

“Anh quen tôi à?”

“Chào anh, anh có quen tôi ư?”

Trạch Vũ không tin vào mắt mình, đôi mắt hắn đục ngầu, nhìn Tiêu Sở Lam đang sống sờ sờ trước mặt hắn.

Không biết hắn đang nghĩ gì, lại bất chợt đặt câu hỏi:

“Tiêu Sở Lam, em còn nhớ người em yêu trước đây là tôi không?”

Tiêu Sở Lam nhận được câu hỏi kì cục, lại thản nhiên bật cười:

“Có vẻ anh nhầm lẫn tôi với ai thì phải? Xin lỗi nhưng…”

“Người yêu anh, không phải tôi.”

Trạch Vũ định tiến thêm một bước, lúc này lại có một đứa trẻ chạy vào, ôm lấy Tiêu Sở Lam, nhẹ nhàng thốt ra một tiếng “mẹ” non nớt.

Hắn khựng lại, nhìn đứa trẻ chỉ tầm 4 tuổi.

Đứa trẻ này thật giống.

Thật giống Chu Diểu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play