“Trạch Vũ.” Sở Du kéo tay anh.

Trạch Vũ đã lườm Tiêu Sở Lam một lúc lâu.

“Anh bị sao thế? Khó chịu hả?”

Hắn không muốn nói, lắc đầu.

“Tôi… tôi vào nhà vệ sinh một lúc.”

Tiêu Sở Lam thấy ở đây không có chỗ của mình nữa, định cầm túi xách lên giả vờ vào nhà vệ sinh, sau đó sẽ lén lút đi ra khỏi đó.

Chung quy cô không nên xuất hiện trước mắt Trạch Vũ, chắc chắn anh ta chê cô phiền, chê cô kỳ đà cản mũi nên mới lườm cô cảnh báo như vậy.

Tiêu Sở Lam ngoan ngoãn rời đi, còn không quên gật đầu chào Sở Du một cái.

“Ơ, sao chị ấy cũng đi rồi? Anh…”

Sở Du chưa nói xong, Trạch Vũ đã đứng dậy, anh ta rất nghiêm nghị nói:

“Xin lỗi em, công ty anh có chút chuyện, một lúc nữa sẽ có người của anh đưa em về nhà.”

Nói rồi Trạch Vũ quay lưng bỏ đi ngay.

Sở Du bị bỏ lại một mình, khuôn mặt giống như chưa hiểu rõ sự tình, ngơ ngác:

“Thế là chỉ còn lại một mình tôi thôi ư?”

Đằng khác, Tiêu Sở Lam chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà.

Nhưng chưa đi được bao lâu, đã bị Trạch Vũ kéo mạnh vào trong một con hẻm.

“Cô vui vẻ quá nhỉ?”

Cô bất ngờ chưa kịp hỏi vì sao hắn lại ở đây, Trạch Vũ đã vội vã ép cô vào tường, đè vào môi cô một nụ hôn khó thở.

Tiêu Sở Lam giằng ra, nhưng thật vô nghĩa, cô chẳng những không đẩy được hắn ra, lại bị hắn luồn tay xuống váy, kéo lấy chân cô tì vào hông mình.

Cô đáng nhẽ ra rất nghe lời, bây giờ lại dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, khước từ hắn.

Trạch Vũ không vui, hắn cau mày.

“Sao? Không phải Chu Diểu nên cô không vui à?”

Cô không nói, càng xác thực suy nghĩ của Trạch Vũ.

“Cô có phải đã lên giường với hắn rồi đúng không? Hắn thích nhìn bộ dạng trên giường của cô lắm đúng không?”

Những lời anh ta nói, cùng với sự mỉa mai, Sở Lam hoàn toàn không hiểu chút nào.

“Chẳng trách, ngay sau khi hắn xem cô bị tôi đè trên giường lại vội vã muốn gặp cô như thế.” Trạch Vũ cười trừ đầy khinh thường.

“Anh… anh đang nói gì thế?” Tiêu Sở Lam sợ hãi.

“Haha! Hắn chưa nói với cô à?”

“Ngày hôm qua.”

Tiêu Sở Lam đứng tim.

“Mỗi lần cô nằm dưới thân tôi rên rỉ, dạng chân đón nhận tôi.”

Nước mắt cô chảy dài, khuôn miệng méo xệch.

“Camera đều ghi lại, tôi đã cho hắn xem miễn phí từ đó. Chắc hẳn hắn đã rất cứng khi xem được hình ảnh của cô nhỉ?”

“Aaa! Anh đừng nói nữa!”

Cô gào lên, đấm vào ngực hắn.

“Tôi không muốn nghe! Trạch Vũ tôi không muốn nghe mà!”

Một nhịp thở phào hóa thành thở gấp, Chu Diểu thấy hết rồi, bộ dạng đáng ghê tởm đó.

“Tiêu Sở Lam, cô là của một mình tôi!”

Tiêu Sở Lam bịt tai, đau khổ khuỵu xuống nền đất.

Thật không ngờ chỉ tin này lại khiến cô hoàn toàn đổ sụp, cô vốn nghĩ…

Cuối cùng thật sự như Trạch Vũ, hắn muốn hủy hoại cô triệt để, khiến cô nhục nhã không một con chó, tước lấy nhân phẩm và cả nhân quyền.

Thấy cô gào khóc, Trạch Vũ lại càng cảm thấy khó chịu.

Cô đang khóc chỉ vì bị khác nhìn thấy? Hay vì kẻ đó là Chu Diểu nên mới có bộ dạng này, sống chết không thể tiếp nhận như thế?

“Tiêu Sở Lam, cô đứng dậy ngay cho tôi!”

Trạch Vũ kéo mạnh tay cô, nhưng thân thể cô mềm nhũn, chẳng hề đáp lại câu nói của Trạch Vũ.

“Anh, trở về với Sở Du đi.”

Trạch Vũ: “???”

“Đừng để cô ấy một mình.”

“Còn cô? Cô muốn ở ngoài đây với tình trạng này? Hay muốn tìm đàn ông khác?”

Trạch Vũ từ sau khi được người bí ẩn gửi cho tấm ảnh cô ở cùng người khác, một chút tin tưởng cho cô cũng không còn nữa.

Trong mắt hắn, cô là loại phụ nữ lăng loàn trắc nết, bất kì ai cũng có thế ăn nằm, vô cùng rẻ rúng.

Tiêu Sở Lam ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậng nước mắt.

“Trạch Vũ. Anh đừng làm tổn thương Sở Du. Đừng coi cô ấy giống như tôi, cô ấy…”

Cô biết, Trạch Vũ mong muốn điều gì ở Sở Du, ngay khoảnh khắc đầu tiên cô nhìn thấy Sở Du, cô đã biết ý định của Trạch Vũ.

Váy trắng, xuyến chi trắng, đây đều là những thứ khi nghĩ về An Kiều sẽ nhớ tới.

Nếu nói Trạch Vũ coi Sở Du là An Kiều bản sát nhất, e cũng không phải trò đùa.

Trạch Vũ bật cười, hắn thấy cô thật nực cười.

Hắn ngồi xuống, bóp mạnh cằm cô.

“Cô cho rằng ai cũng như cô ư? Cả thế giới này, người duy nhất tôi căm phẫn là cô, người duy nhất tôi muốn giày vò cũng chỉ có một mình cô! Trong lòng tôi cô có một vị trí không ai có thể thay thế được. Cô biết không?”

“Là chỗ để tôi phát tiết bực dọc! Cô đừng có mơ rời khỏi tôi dễ dàng!”

Nước mắt Sở Lam chảy vào ngón tay hắn, nhưng đến một cái chớp mắt hắn cũng không để cho cô.

Tiêu Sở Lam không biết nghĩ gì, lại tiến lên, hôn môi Trạch Vũ.

Hắn cũng rất nhiệt tình đáp lại, còn nắm cổ cô đẩy lưỡi vào càn quét.

Nếu cả hai bên nhau chỉ có tồi tệ, vậy thì cùng nhau xa đọa trong những lúc ở bên nhau thế này đi.

Tiêu Sở Lam cũng chấp nhận rồi.

Phía khác, ở cách đó không xa, Sở Du đang đứng nhìn vào con hẻm tối đó.

Chắc cô ta không nhìn thấy, mỉm cười quay đi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play