Nhờ ơn của Trạch Vũ, Tiêu Sở Lam nằm viện tròn một tuần.

Đúng một tuần cô sống rất tốt, Trạch Vũ không tới lần nào, cô ăn đủ ngủ đủ, còn có người thân qua lại chăm sóc.

Ba cô bận chuyện công ty, nhưng vẫn thường xuyên qua lại thăm cô, còn mua cháo gà mà cô thích ăn nhất.

Tiêu Chinh thở dài, đánh ý hỏi:

“Các con… vẫn tốt chứ?”

Tiêu Sở Lam như đọc thuộc văn mẫu, nói lại:

“Bọn con rất tốt, Trạch Vũ đối với con rất tốt. Con đang rất hạnh phúc nè, bà không thấy sao?”

Cô cười rất thời, múc cháo ăn ngon lành.

Tuy thấy cảnh tượng yên ổn trước mắt, Tiêu Chinh vẫn có hơi nghi ngờ, nhưng liếc thấy cô cười vui như thế, ông cũng không muốn quá săm soi.

“Ba đi trước, chút nữa xuất viện mẹ con sẽ đón con về nhà mình ở vài hôm, ba mẹ cũng nhớ con rồi.”

Trong nhà chỉ sinh ra một Tiêu Sở Lam là cô, đến cùng ba mẹ cô cũng chỉ còn cô mà thôi.

“Trạch Vũ biết chưa ạ?”

“Con tự nói với nó đi, bọn con là vợ chồng mà?”

Vợ chồng… cũng chỉ là trên danh nghĩa.

Nói đúng hơn thì, hiện tại bọn họ là quan hệ thế thân, cô không có quyền đòi hỏi bất cứ chuyện gì.

“Con…”

“Ba đi đây, nghỉ sớm rồi về với ba mẹ mấy hôm. Con nhé?”

Ba cô nắm tay cô, thủ thỉ.

Tiêu Sở Lam nhìn ra hy vọng muốn cô về nhà của ba mình, thật sự không thể nào khước từ, chỉ có thể im lặng gật đầu.

Trạch Vũ hẳn cũng không tính toán với người lớn tuổi đâu nhỉ?

Như thông báo trước, khoảng nửa tiếng sau mẹ cô tới đón, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể trở về được.

Trạch Vũ tới trước, nắm lấy tay cô kéo đi. Lúc ấy mẹ cô thậm chí còn chưa xuất hiện.

“Trạch Vũ, anh buông em ra đi! Em đau lắm…”

Hắn chẳng nghe lọt tai chữ nào, khí thế còn hung hăng hơn cả, thậm chí là tức giận.

Một tuần nay Tiêu Sở Lam không gặp hắn, bây giờ hắn bực tức cái gì cô cũng không hiểu, cô chẳng làm điều gì có lỗi với hắn mà.

Chu Diểu cô cũng đã nói rõ với anh ta phải tránh xa mình, còn cố ý tránh mặt mỗi khi anh ta cố tình tới thăm mình.

Cô làm mọi chuyện, cũng là để Trạch Vũ nghĩ nhiều thêm nữa.

“Làm ơn, anh bỏ em ra trước, em đã hứa sẽ về nhà với ba mẹ rồi! Để cho em một ngày được không?”

“Về nhà?”

“Một ngày?”

“Cô vẫn cho rằng tôi không biết, ba mẹ cô đang muốn cướp cô khỏi tôi ư?”

“Không có! Ba mẹ em…”

“Nói với lũ người đó đừng hòng! Cô từ lâu đã không còn là con của bọn họ nữa rồi.” Trạch Vũ nắm chặt cằm cô. “Hiện tại cô thuộc quyền sở hữu của tôi!”

Hắn nói, ngữ điệu cũng biểu cảm đều là chán ghét tột cùng.

Nếu không yêu nắm lấy làm gì.

Nếu chỉ để trả thù, thì bấy nhiêu giày vò này không bao giờ là đủ.

Một kẻ khi đã sa vào thù hận, thỏa mãn trong khoái lạc trả thù thì vĩnh viễn không thể nào dứt ra được. Biến chất cũng là điều hiển nhiên.

Người trước mắt cô bây giờ, sớm đã không còn là người đàn ông dịu dàng quan tâm chăm sóc cô khi đó rồi.

Tiêu Sở Lam vành mắt đỏ hoe, cúi thấp đầu.

Trạch Vũ thay đổi rồi, cô cũng thay đổi rồi.

“Đi về ngay bây giờ!”

Tiêu Sở Lam nhìn Trạch Vũ, cười khổ, thở dài.

Đến bây giờ, dù là nói gì cũng không thể nào xoay chuyển được định mệnh này nữa.

Kẻ khốn nạn đi cùng kẻ khốn nạn, kết luận này quả không sai…

Cuối cùng cô vẫn bị kéo về nhà, căn nhà đáng sợ đó thật ảm đạm, cô phát hiện bây giờ cả cặp chó mèo kia cũng bị chuyển đi rồi, chỉ còn cô và Trạch Vũ mà thôi.

Trong phòng ngủ vẫn bừa bộn như thế, Trạch Vũ ném cô vào, đóng cửa và bắt đầu làm những điều hắn ta thích.

Sở Lam đã không còn muốn phản kháng, hắn kéo áo cô xuống chỉ lộ ra bầu ngực căng tròn, vục đầu vào thưởng thức một cách thô bạo.

Trạch Vũ thật sự rất thưởng thức, chỉ có cô trên dưới hỗn loạn, vừa chấp nhận lại muốn cự tuyệt.

Tiêu Sở Lam muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn ôm đầu hắn.

Chẳng sung sướng nhưng cũng rất sung sướng, khoái cảm lẫn trong nhục nhã.

Tay chân cô cựa quậy, chỉ dám một phần nhỏ phản kháng.

Trạch Vũ buông Sở Lam ra, hắn đứng trước mặt cô, thấy cô im lặng không nói, hắn lại cực kì tức giận.

“Cô hưởng thụ quá nhỉ? Không phải lần trước dày dự phản kháng kịch liệt sao?”

Một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống từ hai gò má, đôi mắt cô không điểm tựa nhìn hắn.

“Trạch Vũ.” Cô dang tay về phía hắn. “Anh mau đến chà đạp tôi đi!”

“Cô thích thế à?”

Tiêu Sở Lam không đáp, rất đón nhận, chỉ thấy Trạch Vũ mặt mày đen sạm, lao vào bóp cổ cô trên giường, cô đến mức nghẹn thở, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hắn như muốn giết cô, nhưng giữa chừng lại ngừng lại.

“Tiêu Sở Lam, cô có muốn chết không?”

Sở Lam khóe mắt đỏ hoe, nước mắt ướt nhẹp.

“Tôi muốn chết, cũng muốn sống. Mỗi một giây sống tôi đều muốn chết. Nhưng Trạch Vũ, tôi sợ chết, tôi không dám chết.”

“...”

“Ba mẹ tôi chỉ còn tôi thôi, bọn họ già rồi.”

Trạch Vũ ôm miệng cười khanh khách, thê lương nhưng cũng rất mỉa mai.

Hắn nghĩ cô đáng khinh, không ngờ lại đáng khinh đến mức này.

“Vì ba mẹ cô chỉ còn cô, nên đẩy An Kiều một người không có gia đình làm quỷ chết thay cho cô ư?”

“Tiêu Sở Lam à Tiêu Sở Lam cả cô và ba mẹ cô, đều là một lũ rác rưởi y như nhau.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play