Nói là nhà hàng nhưng thực chất cũng không đúng, vì nó còn nhiều dịch vụ khác đi kèm.
Bùi Ôn Hạ đi dọc hành lang, diện tích thật sự rất lớn, phòng riêng cũng nhiều. Bây giờ là giờ cao điểm người tới người đi ra ra vào vào. Nơi này giá cả cũng không rẻ, người ăn được một bữa ở đây không phú thì cũng quý, tất nhiên, cũng có cả người quen.
“Trần tổng, nhờ ngài nói giúp em vài lời với đạo diễn nha!”
Giọng nói nghe rất quen, nhưng không liên quan gì đến cậu.
Âm thanh ngã ngớn của Trần tổng vang lên: “Đương nhiên, chỉ cần tối nay chúng ta vui vẻ…”
Bùi Ôn Hạ biết, giới giải trí mà một cái mạng nhện vừa rộng vừa độc, những con bướm xinh đẹp bị mắc phải sẽ không thể nào thoát ra được. Người như Trần tổng quy tắc ngầm diễn viên dưới trướng có rất nhiều, nam nữ đối với bọn họ không quan trọng.
Một thời làm Bùi Tranh thu xếp tài nguyên cho tình nhân nhỏ của ông chủ không phải số ít, muốn đóng phim liền chi tiền cho diễn viên mang vốn vào đoàn, muốn hát liền thu xếp người viết nhạc viết lời cho, rầm rộ đập tiền chạy quảng cáo.
Nguyên chủ vì tình yêu với Tần Sở Hàn nên không nỡ trao thân giao dịch, đối tác chỉ mới cởi quần đã hoảng sợ bỏ chạy. Cho nên cậu ta mới flop, bị trả thù, đi con đường tai tiếng nổi lên, nhưng cũng chỉ là giải pháp nhất thời.
H.V Entertaiment không phải chỉ có một mình chủ tịch bố của Đường Hiểu Vi, còn có rất nhiều cổ đông khác, cho nên nguyên chủ mới bị lợi dụng hết chút giá trị còn sót lại, làm quân dự bị cho Kỳ Ân.
Bùi Ôn Hạ sẽ không dây vào những chuyện bán đứng thân thể, giao dịch thể xác. Không ai nâng thì không ai nâng đi, giống như chú Ninh Thanh, chỉ cần là ngọc, không sợ không sáng lên.
Cái gì càng tốn thời gian dài để làm thì càng đáng giá.
Bãi đỗ xe.
Bùi Ôn Hạ nhận được tin nhắn từ Kỳ Ân, lập tức chạy đến. Nhưng cũng không có ai dưới đây, Mộ Lăng Thần bọn họ không thấy đâu. Có vẻ như cậu bị cậu ta chơi rồi.
Ấu trĩ.
“Ôn Hạ.” Phía sau vang lên tiếng bước chân, cùng tông giọng trầm thấp quen thuộc.
Cậu liền quay đầu lại, buông điện thoại: “Sở Hàn?”
Gương mặt của Tần Sở Hàn vẫn như cũ, không có chút kích động nào, cậu không nhìn ra được gì khác, hắn nói: “Kỳ Ân nói anh bị cảm nặng hơn nên đã lên taxi về trước, bảo mọi người không cần đợi.”
Cho nên mọi người vốn đã về cả rồi?
Bùi Ôn Hạ nghiêng đầu: “Vậy sao cậu còn ở đây?”
Hắn nhíu mày: “…Em đã lỡ một lần, không thể để lỡ mất lần nữa.”
“Vậy sao…” Cậu nghe không hiểu nhưng cảm thấy vui vẻ vì có người chờ mình. Tần Sở Hàn luôn nhạy bén và đáng tin cậy như vậy.
Tần Sở Hàn chỉ tay ra đường lớn: “Bắt taxi về nhà ạ?”
Bùi Ôn Hạ vuốt bụng, ăn một bữa no cộng thêm tráng miệng toàn đồ ngọt, làm cậu có chút trướng bụng: “Đi bộ về nha?” Đi bộ tiêu thực.
“…Cũng được ạ.” Từ đây muốn về nhà, đi bộ ít là nhất một tiếng rưỡi.
Nói là làm, hai người mũ nón đầy đủ, xuất phát về nhà.
Tần Sở Hàn đã nhắn tin thông báo với mọi người nên không ai lo lắng cho cậu nữa. Kỳ Ân vì tội nói dối mà bị 3 người kia dạy dỗ cả tối.
Ít khi nào hắn được đi dạo về nhà thảnh thơi như bây giờ, hít thở bầu không khí mới mẻ.
Ánh đèn chiếu rọi mỗi bước đi, Bùi Ôn Hạ chớp đôi mắt nhìn áp phích phim thật lớn trên bảng quảng cáo điện tử, ồ lên: “Là cậu kìa Sở Hàn.” Thật là bắt mắt.
Tần Sở Hàn cũng nhìn lên, ánh mắt dao động: “Vâng, là em.”
Thời gian trước hắn hoạt động với SHEEN không nhiều lắm vì cần phải vào đoàn. Vừa mới đây bộ phim đóng máy phải chạy vài thành phố đi tuyên truyền, lúc này mới có rảnh mà quay MV cùng mọi người.
Cậu dừng lại xem một lát, hứng thú bừng bừng: “Phim gì vậy? Cậu đóng vai gì?”
Tần Sở Hàn lưu loát trả lời, cười khẽ: “Phim hành động, em đóng phản diện.” Hắn nghĩ cậu sẽ không thích vai phản diện, không những phản bội nam chính mà còn cấu kết với người xấu hại người.
Bùi Ôn Hạ nhìn đến khi quảng cáo hết hoàn toàn, bước tiếp: “Tôi không thích nhân vật chính nhiệt huyết não ngắn. Tôi thích phản diện thông minh có chiều sâu hơn, hợp với cậu lắm.”
“Sở Hàn, hay là chúng ta đi xem phim?” Bùi Ôn Hạ dưới ánh đèn đường, vừa hồn nhiên lại xinh đẹp, đôi mắt cũng đầy ý cười.
Tần Sở Hàn ngây ra, máy móc bước theo, tim đập thật nhanh. Khi nhận vai diễn này cũng có rất nhiều lời phê bình phán xét, đến cả công ty quản lý cũng bảo không hợp hình tượng của hắn nên đừng đóng.
Lời nhận xét như vậy, lần đầu hắn được nghe. Bùi Ôn Hạ bây giờ, thật lóa mắt.
“…Bùi Ôn Hạ, thành thật xin lỗi anh.” Ma xui quỷ khiến gì, hắn lại nói một câu như vậy.
Sớm muộn gì, hắn cũng phải mặt đối mặt xin lỗi cậu, lời xin lỗi hắn còn nợ.
Bùi Ôn Hạ khó hiểu, sững sờ: “Vì cái gì?”
Tần Sở Hàn bặm môi, hít sâu vài hơi: “Xin lỗi, em không nên làm anh tổn thương.” Hắn bởi vì bị phiền cho nên mới hành động trẻ con, đến lúc Bùi Ôn Hạ xảy ra tai nạn, hắn cũng đôi chút áy náy.
Làm cậu tổn thương?
Bùi Ôn Hạ hiểu ra, cúi đầu: “Những lời này, giá mà cậu nói ra sớm thì tốt quá.”
“…Về thôi.”
Người có tư cách nói lời tha thứ với hắn, đã không còn trên cõi đời này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT