Mộ Lăng Thần và Kỳ Ân nếu muốn đánh người đương nhiên là sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ để không bị bắt gặp. Kỳ Ân nhờ vài học sinh, làm bọn họ đứng giữ cửa. Đám học sinh này đều là nạn nhân của trấn lột, có thù hằn không nhỏ với đại ca bờm ngựa.
“Bạn học, không thể đứng ở đây…Ơ, Bùi Ôn Hạ?” Một nhóm thiếu niên trong nhóm thấy có người đứng trước cửa, định đuổi cậu thì nhận ra là ai.
Bùi Ôn Hạ bước chân vào trong, cậu muốn xem có phải là Mộ Lăng Thần thật không: “Nhường chút.”
Học sinh kia réo lên: “A! Không được!”
Nhưng cậu đã bước vào trong.
Nhà vệ sinh sạch sẽ, lát gạch trắng tinh, nhưng có mùi thuốc lá nồng nặc, gay mũi.
Mộ Lăng Thần quần áo xộc xệch, chỗ này bẩn chỗ kia có vết máu nhìn giống trùm trường hơn cả. Anh hơi khuỵu người, dùng tay bóp cằm gã bất lương, tay cầm điếu thuốc đã rít được một nửa, nhét vào mồm gã. Kỳ Ân mặc đồng phục cũng rất đáng yêu, đang cười rất vui, không thấy tình cảnh này bạo lực chút nào. Nhìn vào còn tưởng bọn họ mới là học sinh cá biệt.
Bùi Ôn Hạ nhẹ giọng: “Mộ Lăng Thần?”
Mộ Lăng Thần nghe vậy cứng người, xoay đầu nhìn cậu, kinh ngạc thất thố. Lần đầu làm chuyện xấu bị bắt tại trận, anh cũng chưa khẩn trương như bây giờ.
“Ôn Hạ?!..Chuyện này, thật ra là…”
…Ôn Hạ, sẽ không sợ anh chứ?
Mộ Lăng Thần rất sợ nhìn thấy ánh mắt e ngại dè dặt, thất vọng của cậu, chỉ có Bùi Ôn Hạ thôi.
Anh đã từng không ưa gì Bùi Ôn Hạ, hành động đụng chạm thân mật mọi người trong FStar khiến anh phản cảm, nhưng vì chung một nhóm nên anh nhân nhượng. Mộ Lăng Thần không phải trai thẳng, cho nên vừa nhìn Bùi Ôn Hạ là biết, cả hai là đồng loại. Nhưng cậu ta luôn hùa theo đa số người khen anh, nịnh nọt lấy lòng anh, khiến anh ngán ngẫm.
Nhưng từ lúc bị mất trí nhớ, cậu không những không khen anh mà còn ghét bỏ ra mặt, nói anh ngoài bàn tay đẹp ra thì cái gì cũng xấu, cười càng xấu, khiến anh ngượng ngạo, đứng hình vài lần.
Anh thích cái cách mà cậu chê lên chê xuống nhưng vẫn thành thật ăn uống đồ mình làm, không phải lúc nào anh cũng nấu tốt. Biết anh hay thức khuya cho nên thức cùng anh uống cà phê, dùng tí kiến thức âm nhạc ít đến đáng thương của mình để góp ý cho anh, rất đáng yêu. Bùi Ôn Hạ rất ngớ ngẩn, chậm rì rì, lại còn lạnh nhạt, nhiều lúc anh còn không hiểu cậu đang nói cái gì. Nhưng không hiểu sao anh lại có hứng thú.
Không biết đã thích luôn người ta từ bao giờ. Anh chỉ muốn thể hiện con người thật tốt thật hoàn hảo trước mặt người mình thích.
Chắc là, cậu ghét anh rồi.
Kỳ Ân đổ thêm dầu vào lửa, ngữ khí hoảng loạn sốt ruột: “Anh Bùi, không phải anh Thần đánh người này đâu, là do em đánh á. Anh Thần thiện lương sẽ không làm ra chuyện này đâu!”
Bùi Ôn Hạ nhíu mày, sầm mặt bước đến, anh hồi hộp đứng nghiêm tại chỗ, như học trò ngoan bị phạt đứng. Bị phát hiện cũng tốt, ít ra anh sẽ không thấy mặc cảm khi giấu cậu.
“Anh bị thương?” Cậu hỏi.
Mộ Lăng Thần sững sốt, nhìn xuống bản thân, đúng là hơi nhếch nhác: “A…Không, máu này là của người khác…Em lo cho anh à?”
Anh còn có hi vọng?
Bùi Ôn Hạ thản nhiên gật đầu: “Ừm, không lo cho anh lo ai?” Hỏi gì lạ.
Mộ Lăng Thần có chút không tin được, cậu không chất vấn anh: “Ôn Hạ…không thấy anh xấu xa? Khác xa so với suy nghĩ của em?” Hình tượng sụp đổ trước mặt crush, nhưng cậu bảo cậu lo cho mình?
Mỗi người đều có một mặt tối không muốn để người khác biết. Bùi Ôn Hạ cũng có, cho nên cậu không có tư cách phán xét ai hết.
Mộ Lăng Thần đáng sợ? Cậu không cảm thấy vậy.
Bùi Ôn Hạ không phải loại người chỉ nhìn vào mỗi điểm sai của người khác để bắt lỗi mà bỏ qua rất nhiều điểm tốt của họ.
Nhìn anh dè chừng, lúng túng nhìn mình, cậu rất muốn cười. Lòng tốt của anh đối với cậu, chắc chắn không phải là giả vờ.
Bùi Ôn Hạ nắm lấy bàn tay của anh, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ không chán ghét anh vì những chuyện bé tí ấy. Vẫn là đến phòng y tế kiểm tra…?”
Chụt.
Mộ Lăng Thần cúi đầu, kéo cậu lại gần, môi chạm môi rồi dứt ra ngay, cười rất vui vẻ: “Anh thật sự rất thích em…À, Anh hôn thêm cái nữa nha?” Môi của cậu mềm mại, âm ấm, còn có mùi sữa bò, hôn thật thích.
Bùi Ôn Hạ ngây ngẩn, đôi mắt tròn xoe, vẫn chưa phản ứng lại mình bị hôn. Nụ hôn đầu cứ thế trao cho Mộ Lăng Thần.
Cảm giác rất kì lạ, không giống như ôm hay nắm tay, nó thân mật và có cảm giác rúng động hơn. Cậu cảm thấy mình lại sốt nặng thêm nữa rồi, mặt cũng nóng, toàn thân đều bừng bừng.
Anh chờ đến mồ hôi đầy tay, cậu mới phản ứng lại: “…A, được. Hôn xong phải đến phòng y tế-” Cậu cũng không ghét, lời bộc bạch kia và cái hôn này.
Mộ Lăng Thần vòng tay qua eo cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu trai vào lòng, cậu có thể cảm nhận được anh đang vui, cười đến lồng ngực run run: “Tuân lệnh.”
Bùi Ôn Hạ ngoan ngoãn để cho anh ôm, hơi ấm và nhịp tim của anh khiến cậu an lòng.
Thì ra cũng có người thích cậu, trừ fans ra.
Kỳ Ân nắm chặt nắm tay, sắc mặt xám ngắt, như một trái bom sắp nổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT