Chơi một hồi thì bốn người Mộ Lăng Thần bị bao vây xin ký tên, chụp ảnh chung. Không thể từ chối được nên bọn họ đành phải chiều fans. Khó lắm mới có cơ hội lấy việc công làm việc tư đi chơi với Bùi Ôn Hạ, vậy mà lại bị cản trở.
Kỳ Ân đoán được cho nên đã sớm kéo cậu chạy trốn. Người này không vô hại như vẻ ngoài của cậu ta chút nào, làm cậu phải cảnh giác. Thể lực tốt, khả năng quan sát ấn tượng, tư thế đứng như là người có học võ, nếu đánh nhau với cậu ta, cậu chưa chắc có phần thắng.
Idol thời nay cũng cần văn võ song toàn?
Đứng trước máy bán nước tự động, Kỳ Ân quay đầu hỏi: “Anh Bùi, anh muốn uống gì hong?”
Bùi Ôn Hạ chớp mắt: “Sữa bò.”
Cậu ta mỉm cười, bỏ tiền vào máy: “Vâng!” Sữa? Đồ uống gây tiểu đường đó? Anh ta là con nít đấy à?
Đối với kỳ phùng địch thủ được cộng đồng mạng bêu rếu, Kỳ Ân đối với Bùi Ôn Hạ là thương hại và xem thường.
Giới giải trí là nơi những người ngây thơ không thể nào tồn tại nổi, bị công ty quản lý bòn rút giá trí, hút máu tới chết, hết thời sẽ bị bỏ xó. Bùi Ôn Hạ không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Như cậu ta hoặc như đám người Mộ Lăng Thần, có chỗ dựa vững chắc mới bị lợi dụng triệt để.
Bùi Ôn Hạ thật là đáng thương.
Mà con người đáng thương đó, hiện tại đang uống sữa cậu ta vừa mua một cách ngu ngốc.
Cậu nhìn sang: “Bao nhiêu vậy? Tôi gửi tiền.” Kỳ Ân không cao hơn cậu, cuối cùng cũng có chút tự tin hơn.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu: “Em mời, anh đừng xa lạ thế, sau này chúng ta cùng ăn cùng ngủ cùng làm việc, có khi cùng tắm chung nữa á.”
“…” Tắm chung thì có hơi…
“Ơ kìa, Bùi Ôn Hạ đúng không hả?”
Khi đi ngang qua một đám nam sinh, có một người trong số đó ngừng bước chân, quay đầu nhìn cậu.
Một nhóm nam sinh có 4 người, người hỏi cậu là thanh niên đầu tóc như bờm ngựa nhuộm vàng, quần áo lố lăng lòe loẹt, có vẻ như là một thiếu niên bất lương.
Thanh niên kia thấy cậu không trả lời, còn tưởng là cậu không phủ nhận, tiến tới, cười toe toét: “Yô, lâu quá không gặp ha. Đúng lúc tao đang thiếu chút đỉnh, mày cho tao tiền đi, làm Idol kiếm nhiều lắm mà.”
Bùi Ôn Hạ nhíu mày: “Tôi không có tiền.”
Thanh niên bờm ngựa bị chọc cười, ba tên đàn em cũng bao vây cậu: “Không có tiền? Mày bớt xạo sự đi. Mấy năm không gặp gan cũng lớn rồi, Idol quốc dân. Đi, kiếm chỗ vắng bắt nó nôn tiền ra cho tao!” Gã ta cũng không ngu, biết đây là nơi nào.
Bùi Ôn Hạ nghỉ học cấp 2 giữa chừng, một phần là do hoàn cảnh gia đình, một phần là do bị bạo lực học đường, bị trấn lột, học không nổi nữa nên mới bỏ học.
Kỳ Ân khoanh tay đứng nhìn, không có vẻ gì là sẽ can thiệp. Nhìn đám bất lương vừa đẩy vừa kéo cậu đi xa, nhàn nhã uống mấy hớp cà phê cuối cùng, ném lon rỗng vào thùng rác. Bị bắt nạt cũng không biết phản kháng, đúng là ngu ngốc.
Bịch bịch.
Tần Sở Hàn mồ hôi nhễ nhại bước đến, bốn người bọn hắn chia nhau đi tìm hai người đã lâu: “Kỳ Ân, anh Ôn Hạ đâu?”
Kỳ Ân chớp mắt, cười đáng yêu: “Chịu, em cũng không thấy anh Bùi ở đâu hết á. Ảnh đi lạc ạ? Để em tìm cùng mọi người nha.”
Tần Sở Hàn nhíu mày, hắn nhớ rõ, Kỳ Ân và Bùi Ôn Hạ đi cùng nhau.
…
Rừng cây nhỏ bên cạnh bờ hồ.
Rừng cây hoa đào này cũng là một cảnh điểm để cho khách tham quan vừa ăn ngoài trời vừa ngắm cảnh.
Thời tiết dạo này nắng nóng nên nơi này không có người lui tới, rất vắng vẻ.
Bốp bốp!
“A!”
Bịch bịch!
“Á!”
Bốn người, kể cả tên bất lương cầm đầu cũng bị đánh cho ngu người.
Bùi Ôn Hạ xoa xoa nắm tay, trở chân đạp vào hạ bộ gã bất lương một phát, nhíu mày nhìn vạt áo trắng: “Bẩn rồi.” Cái áo mới mua.
Lâu rồi không đánh nhau, cơ thể này cũng không mạnh mẽ gì, đấm người khác đau 10 thì cậu cũng đau 8, bầm tím cả bàn tay, thể lực cũng thấy đáy.
“Bùi…Ôn Hạ…mẹ mày! Tao sẽ không tha-”
“A a a!”
Cho đến khi bị đánh bò gã vẫn không tin vào mắt mình. Bùi Ôn Hạ là đứa nhu nhược, chỉ cần gã đe dọa, đập một trận là sẽ ngoan ngoãn giao tiền ra. Dù bây giờ cậu là idol thì cũng vậy thôi, chỉ khác một điều là tiền sẽ nhiều hơn.
Gã đã rất tự đắc, Idol quốc dân trong mắt fans lóng lánh cỡ nào thì cũng chỉ là một con chó nghe lời không dám phản chủ. Gã rất muốn khoe ra: Idol của bọn mày không là cái đếch gì cả!
Bùi Ôn Hạ nghiền gót chân xuống, đạp thật mạnh, có chút buồn. Đứa nhỏ Bùi Ôn Hạ này rốt cuộc đã chịu đựng bao nhiêu khổ?
Bốp!
Nhân lúc cậu sơ hở, gã đàn em với tay lấy khúc gỗ dưới đất lên đánh vào ót cậu. Dù đã dùng tay che chắn nhưng gã kia dùng lực không hề nhẹ.
Bùi Ôn Hạ lảo đảo ngã xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT