Có 3 công ty hàng đầu mời chào SHEEN làm nghệ sĩ, Đường gia, Kỳ gia và Lạc gia. Công ty giải trí Lạc gia có thâm niên trong ngành, có điều, bọn họ chỉ chú trọng phát triển cá nhân, diễn viên lại nhiều, không thích hợp phát triển nhóm. Đường gia nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp bỏ qua. Kỳ gia cũng là một công ty có uy tín, nhóm idol nam điển hình là Artemis.

Kỳ Ân đã trực tiếp ký hợp đồng cao cấp với Kỳ gia, cậu ta cũng đưa điều khoản cho từng người trong nhóm xem xét. Bùi Ôn Hạ thế mới biết, Kỳ Ân cũng là đại gia ngầm, Kỳ Ân cũng chỉ là nghệ danh, tên thật man hơn nhiều, Kỳ Trọng Hi.

Show <Debut Or Out> đã đóng máy, đạo diễn hẹn cả nhóm tối hôm nay ăn bữa liên hoan. Bàn chuyện hợp đồng xong là bọn họ bắt xe qua nhà hàng ngay.

Mộ Lăng Thần khách quan đánh giá: “Điều khoản rất tốt, không có gì để chê.” Công ty làm trung gian, chia 3:7, không có hố bẫy, cũng không bắt buộc nghệ sĩ phải tuân thủ quy định gì.

Kỳ Ân cười cười: “Không cần vội, từ từ cũng được ạ. Ở đây em có bản hợp đồng của vài công ty khác, quy mô tuy nhỏ hơn chút nhưng cũng không có hố…”

Quả thật cậu ta biết rất nhiều, vào giới giải trí sớm chính là lợi thế.

Bùi Ôn Hạ cảm thấy hợp đồng của công ty giải trí Kỳ gia là tốt nhất trong đám, tốt hơn của Đường gia nhiều. Nhưng mọi người vẫn còn bàn qua bàn lại, làm cậu buồn ngủ.

Tần Sở Hàn ấn đầu cậu vào vai mình, vuốt tóc cậu vài cái: “Anh mệt mỏi thì chợp mắt một lát.”

Buồn ngủ tự dưng có gối đầu, cậu cũng không chê cứng, dựa vào: “Ừm.”



Cậu chỉ dựa Tần Sở Hàn một lát, không ngờ khi mở mắt ra đã thấy mình ngồi trên xe hơi, tỉnh cả ngủ: “??”

Nhà hàng sushi.

Mộ Lăng Thần đỗ xe xong xuôi, dẫn các bạn nhỏ vào nhà hàng. Đám người đạo diễn đều có mặt đầy đủ, có vẻ như đây là tăng 2 của mấy ông chú.

“Đại công thần Ôn Hạ của chúng ta, tới uống một ly nào!” Tổng đạo diễn niềm vui dâng cao, rating đợt này còn cao hơn cả trước mấy %, đồng nghĩa với show của bọn họ sẽ càng hot hơn nữa, làm đạo diễn chính, ông ấy rất mừng rỡ. Bùi Ôn Hạ từ cục vàng biến thành gà đẻ trứng vàng của tiết mục, ông ấy đã bao sẵn lì xì cho cậu rồi.

Mọi người ngồi vào bàn, thức ăn mới được dọn lên, sushi, sashimi, bạch tuộc sống, được bày đẹp mắt ra dĩa.

Mộ Lăng Thần đưa tay nhận chung rượu, mỉm cười: “Ôn Hạ chưa đủ tuổi, cháu uống thay em ấy.”

Bùi Ôn Hạ giật giật vạt áo của anh, nói nhỏ: “Tửu lượng của tôi rất tốt, không sao.”

Anh chớp mắt nhìn cậu, làm như không nghe thấy: “Trẻ con thì nên uống nước ép rau xanh.”

“…”

Giữa tiệc có người mở cửa bước vào.

“SHEEN à, giới thiệu với mấy cháu, đây là giám đốc Vương. Hợp đồng quảng cáo độc quyền mà tổ chương trình đã nói trước đó, chính là Wowland nha!”

Công viên giải trí lớn nhất thành phố Wowland, hợp đồng làm người phát ngôn cũng như quảng bá, theo như lời đạo diễn thì đó là phần thưởng dành cho những thực tập sinh có thành tích đáng nể trong lúc ghi hình.

Mộ Lăng Thần bắt tay với giám đốc Vương, mời ông ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện, khả năng xã giao đỉnh cấp, chưa gì mà anh và ông Vương đã thân thân thiết thiết chú chú cháu cháu.

Bùi Ôn Hạ bớt tí thời giờ tra mạng về công viên giải trí này. Cậu còn chưa bao giờ làm người mẫu chụp ảnh quảng cáo đâu, cũng chưa từng đi công viên giải trí bao giờ.

“Công viên giải trí…Thiên đường à…” Chắc là nơi dành cho mấy đứa nhỏ vui chơi, như cầu trượt, đu quay như ở nhà trẻ? Cậu đã từng đưa Bùi Họa đi tiểu học vài lần.

Tần Sở Hàn đặt cốc nước xuống, chống cằm: “Anh có hứng thú?”

Cậu lắc đầu rồi lại gật đầu: “Không, nhưng vì công việc sắp tới, phải tìm hiểu một chút.”

Diệp Lạc Dương cũng thò mặt qua: “Tìm hiểu gì? Cậu chưa từng đi tới đó chơi bao giờ à? Lúc nhỏ thì sao, bố mẹ không dắt cậu đi?”

“Chưa từng.” Cậu còn không biết có thứ gọi công viên giải trí tồn tại. Sòng bạc, Casino, club, hội sở thì cậu biết.

“…”

Tần Sở Hàn cảm thấy mình còn chưa đủ hiểu người này. Trước khi mất trí nhớ thì lúc nào cũng hi hi ha ha đu bám hắn, sau khi mất trí nhớ thì càng bí ẩn, tâm tư khó đoán.

Diệp Lạc Dương biết hoàn cảnh nhà cậu khó khăn, nhưng chẳng lẽ không chi nổi vài trăm mua vé, đưa con trai đi chơi?

Tháng ngày đã qua, Bùi Ôn Hạ tồn tại như thế nào đây?

Diệp Lạc Dương gãi ót: “…Cậu muốn đi thì nói, tôi dẫn cậu đi. Ài, thật là đáng thương, lớn già đầu vậy rồi mà còn chưa đi chơi lần nào, tôi tốt bụng, dẫn cậu đi vậy.”

Mộ Lăng Thần kề tai nói gì đó với giám đốc Vương, ông ấy liền vỗ bàn, vui vẻ nhìn bọn họ: “Chưa đi thì phải đi cho biết mùi, mấy đứa có thể đến bất cứ lúc nào, tất nhiên là các chi phí đều sẽ miễn hết! Xem như là khảo sát hạng mục trước đi.”

Mộ Lăng Thần mỉm cười chân thành: “Tất nhiên, bọn cháu sẽ đi. Cảm ơn chú Vương.”

Kỳ Ân không đầu không đuôi nói một câu: “Tốt quá ha anh Bùi, cầu được ước thấy luôn.”

Bùi Ôn Hạ lúc này mới hiểu rõ, vì cậu nói chưa từng đi nên anh ấy mới…

Làm sao bây giờ, cậu cảm thấy mình nợ nhiều hơn rồi. Hay cậu học ở trên mạng, lấy thân báo đáp?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play