Cơ thể, tình trạng sức khỏe của Bùi Ôn Hạ không có vấn đề, có thể xuất viện rồi. Bác sĩ cũng kinh ngạc với khả năng hồi phục của cậu, rõ ràng lúc mới đưa vào phòng cấp cứu, cậu mất máu khá nhiều lại nói mê sảng, biểu hiện của chấn thương sọ não nặng.
Lâm Trì lái xe đến đón cậu xuất viện, các thành viên khác cũng không rảnh rỗi, bọn họ còn phải tập nhảy, tập hát chuẩn bị cho buổi live đầu tiên sau một tháng rưỡi nữa. Bùi Ôn Hạ sau khi xuất viện cũng phải lao đầu vào luyện tập vũ đạo cho khớp với cả nhóm.
Cậu nhìn phong cảnh thành thị bên ngoài, hoàn toàn xa lạ, khác xa so với khu ổ chuột cậu từng sống: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Anh ta quên mất cậu bị mất trí nhớ, kiên nhẫn giải thích: "Là kí túc xá của công ty phân cho mấy đứa các em, ở đó cũng có sân tập nhảy, nhà ăn chung...Nếu em còn thắc mắc, không rõ cái gì thì cứ hỏi Hiểu Vi hoặc Lăng Thần nha."
Bùi Ôn Hạ gật đầu hiểu rõ. Phải ở chung với người khác sao...Tùy cơ ứng biến vậy.
H.V Entertainment.
Lâm Trì cho xe vào gara xong xuôi, ấn thang máy, Bùi Ôn Hạ lẽo đẽo theo sau như gà con. Trụ sở công ty giải trí có tất cả 50 tầng, phòng kí túc xá của nhóm FStar ở tầng 22.
Ting!
Thang máy lại mở ra ở tầng 17, lúc này, có một nhóm người tiến vào. Cậu bình tĩnh xê dịch bước chân, chừa chỗ trống cho đám người.
"Ủa? Bùi Ôn Hạ? Xuất viện rồi đó hả?"
Bùi Ôn Hạ mất một lúc mới nhận ra có người đang gọi mình, đáp lại: "Cậu là ai?" Là người quen của nguyên chủ?
Vào thang máy có 4 người, ba nam một nữ, người vừa mở miệng nói chuyện là một thanh niên khá cao, tóc ngắn có màu xanh lam. Anh ta bất ngờ nhìn cậu, nhíu mày: "Tự dưng cậu hỏi vậy là sao? Định tỏ ra không quen biết bọn này à?"
Lâm Trì đứng phía sau, lo lắng hai bên nổ ra xung đột, giải vây: "Ôn Hạ bị mất trí nhớ, anh cũng đang định báo công ty chuyện này."
Thanh niên tóc xanh có chút khó tin: "Mất trí nhớ? Đùa hay thật vậy! Lại là trò đùa mới thu hút sự chú ý của anh Yến chứ gì, nhạt quá đó!" Yến Tử Minh, leader của nhóm anh ta.
Thanh niên tóc xanh là Võ Hàm Viễn, dance chính của nhóm Chosen Ones, nhóm idol đang nổi trội, đối thủ cạnh tranh của FStar.
Yến Tử Minh cũng có mặt ở đây, liếc mắt nhìn cậu, lạnh nhạt kèm chút khinh thường đáp: "Nhàm chá-"
Bùi Ôn Hạ ngại thanh niên tóc xanh phiền, nói chuyện lại ba trợn, bực bội nói: "Là đùa đó, biết rồi thì câm cái mõm chó lại." Không quen không biết mà lại đặt điều xỉa xói cậu.
"..." Không những cắt ngang lời nói của Yến Tử Minh mà còn mắng Võ Hàm Viễn là chó, Bùi Ôn Hạ làm gì có cái gan đó!
"..." Bùi Ôn Hạ thật sự bị mất trí nhớ rồi sao?
Ting!
Cửa thang máy mở ra, Bùi Ôn Hạ nhìn số tầng, thong dong bước ra ngoài, liếc cũng không thèm liếc những người còn lại, chỉ gọi quản lý của mình: "Anh, tới rồi.". Đọc 𝐭𝒓𝗎yệ𝗇 hay, 𝐭𝒓𝗎y cập 𝗇gay ﹏ 𝗧𝐑U𝗠𝗧𝐑 U𝘠Ệ𝑁.V𝗇 ﹏
"Ư...ừ." Lâm Trì vội vàng bước ra, trộm nghía sắc mặt xanh mét của Võ Hàm Viễn, có chút áy náy nhìn cô quản lý nhóm của Chosen rồi nối gót theo sau. Phản ứng của cậu đúng là nằm ngoài dự đoán của anh ta, cũng ngoài dự đoán của một số người.
Võ Hàm Viễn liếc mắt nhìn Yến Tử Minh, trợn mắt há hốc mồm: "Anh, vậy mà Bùi Ôn Hạ không nhảy vào vẫy đuôi với anh, chắc mất trí thật rồi." Anh ta thường xuyên bị mắng nên cũng không nổi giận với cậu.
Yến Tử Minh không để trong lòng, trái lại còn tỏ ra thanh thản: "Đừng nói nhảm, làm tốt công việc của mình đi."
Võ Hàm Viễn rụt cổ: "..." Tự dưng gắt gỏng với người ta à.
_______
Cạch.
Lâm Trì mở cửa phòng, vẫy tay với Bùi Ôn Hạ: "Bây giờ chắc mấy đứa nó đi tập cả rồi, đây là phòng của em." Anh ta chỉ vào một căn phòng nhỏ trong góc, nói là sống chung nhưng thực chất là mỗi người một phòng, có đầy đủ không gian riêng tư.
Bùi Ôn Hạ đưa mắt nhìn toàn diện, tường trắng chứ không phải xám hay đen, nội thất đầy đủ ngăn nắp. Đưa mắt nhìn căn phòng có ghi bảng tên của mình, không hiểu sao, cậu có chút hoảng hốt.
Cạch.
Đẩy ra cửa phòng, đi vào bên trong, không gian riêng tư của Bùi Ôn Hạ nguyên bản. Trên tường dán đầy các poster nhóm nhạc, có hình đơn, hình nhóm, tất cả đều đẹp trai. Có cả ảnh của người lúc nãy cậu đụng mặt ở thang máy. Một cái bàn học nhỏ kế bên là giường ngủ cùng một cái bàn xếp nhỏ, bên trên bày bừa giấy tờ, lộn xộn.
Bùi Ôn Hạ bước lại gần, khom người nhặt lên từng tờ từng tờ, cúi đầu nhìn chữ trên trang giấy.
Ra là nhật kí của nguyên bản.
Bùi Ôn Hạ híp mắt nhìn kĩ: "...Chữ xấu quá, đọc không ra luôn." Cậu không đi học, lúc đầu chữ viết cũng như gà bới, nhưng so với nguyên bản thì dễ nhìn hơn nhiều. Cậu đành gom lại, bỏ vào hộc bàn, xếp ngay ngắn.
"Ôn Hạ, anh đi gọi đám nhóc đó về rồi cùng ăn chiều nha. Em ra sô pha ngồi đợi tí nha!" Lâm Trì ló đầu vào gọi cậu xong, bước chân nhanh chóng ra ngoài.
Bùi Ôn Hạ đóng lại cửa phòng ngủ, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, chờ đợi.
Cậu nháy mắt mấy cái: "..." Cậu tự động xem lời nói của anh ta là mệnh lệnh của ông chủ, vô ý tuân theo.
Nhìn ti vi màn hình siêu to đời trước còn chưa từng thấy qua, cậu nhộn nhạo, rướn người lên bật ti vi.
Bộp!
"??" Cái gì vừa rớt xuống?
Bùi Ôn Hạ nhặt lên, tròn mắt nhìn: "Tạp chí mỹ nữ áo tắm đặc sắc tháng này...A, tạp chí khiêu dâm-"
"Này! Làm gì vậy hả?!" Một giọng nam khỏe khoắn vang lên đằng sau cậu, có chút dọa người.